*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tôi là ai, điêu đó không quan trọng, quan trọng là cậu, cậu là Phan Lâm đúng không?”
Người đàn ông trung niên kia mỉm cười hỏi.
Ánh mắt của Phan Lâm đột nhiên dừng lại, không trả lời ông ta.
Thế nhưng Hứa Ngọc Thanh lại vội vàng la lên.
“Đúng thế, đây chính là con rể của tôi — Phan Lâm, tôi nói cho ông biết nhé, những thứ này đều là do con rể của tôi tặng đó, không có chút liên quan nào đến ông cả, nếu như ông không còn chuyện gì khác thì đi nhanh lên, biết không?”
“Con rể của bà tặng ư?”
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên mang theo nụ cười, cười nói.
“Theo như tôi được biết, con rể của bà chỉ là một tên phế vật ở rể, bản thân không có tài năng, rất nhiêu người đều biết cậu ta là một người nghèo, đang yên đang lành, cậu ta lấy đâu ra nhiều biệt thự, xe xịn, trân bảo cổ vật như thế chứ? Bà Hứa, bà chưa từng hoài nghi ư? Có lẽ những thứ này của cậu ta đều có lai lịch bất chính!”
Ông ta vừa nói câu này, sắc mặt Hứa Ngọc Thanh giật mình, sau đó bà ta liên tục hừ lạnh mấy tiếng.
“Việc này thì liên quan gì đến ông chứ, này ông, ông đủ rồi đấy, bây giờ ông đi nhanh lên, hơn nữa, cho dù đây là đồ bất chính cũng sẽ có cảnh sát đến xử lý, ông là cảnh sát à, nếu không phải thì đi nhanh lên!”
Tuy bà ta cũng cảm thấy rất hoang mang, thế nhưng bà ta không có hứng thú đi hỏi, dù sao những thứ này hoàn toàn chính xác là dùng danh nghĩa của Phan Lâm đưa đến tay bà ta, chỉ cân như thế là đủ rồi.
Còn những chuyện khác, Hứa Ngọc Thanh không quan tâm.
“Bà Hứa, tôi nói thật cho bà biết vậy, thật ra những thứ này có liên quan đến tôi, bởi vì một phần trong đó chính là của nhà chúng ta.”
Người đàn ông trung niên trực tiếp nói thẳng.
“Ông nói cái gì? Năm mơ hả, những thứ này còn lâu mới là của nhà ông nhé, ông bớt ở chỗ này nói hươu nói vượn đi, tôi nói cho ông biết, đây đều là do con rể tặng cho tôi, chẳng có một xu liên quan nào đến ông cả, ông nhanh chóng cút cho tôi, nếu như ông không biến đi, tôi sẽ báo cảnh sát, ông có nghe thấy không vậy?”
Cảm xúc của Hứa Ngọc Thanh vô cùng kích động, bà ta liên tục gầm lên.
Từ lúc người đàn ông trung niên kia đến đây, đây chính là điều khiến bà ta lo lắng này, câu nói này của ông ta đã hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của bà ta.
Hứa Ngọc Thanh không cách nào tiếp thu được.
Bà ta hoàn toàn bùng nổ.
“Báo cảnh sát ư? Thật đúng là thú vị.”
Người đàn ông trung niên nheo mắt lại, trực tiếp đứng dậy, trong đáy mắt ông ta lóe lên suy nghĩ muốn giết người.
Ông ta không muốn tiếp tục kéo dài nữa.
Nếu như Phan Lâm đã đến, như vậy ông ta nên mang đồ về, cũng phải cho gia tộc một lời giải thích hợp lý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT