*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cơ thể của Thẩm Ngọc Minh cứng đờ ngay tại chỗ, không thể cử động được nữa.
Anh ta nhìn thấy trong ánh mắt của Phan Lâm tràn đây tĩnh mịch và cừu hận, cừu hận không cách nào hóa giải được.
Đó là sự thù hận mà người ta không cách nào quên được, đây là quyết tâm của Phan Lâm.
Đến lúc này đây Thẩm Ngọc Minh mới hiểu được, trừ khi là Phan Lâm bỏ qua cho anh ta, nếu không tất cả mọi thứ trên đời đều không có gì có thể ngăn cản Phan Lâm báo thù.
“Bác sĩ Lâm, tôi...
Tôi...
Tôi là vô tội, cái chết của cô Lý Cẩm, thật ra...
Thật ra chuyện đó không liên quan gì đến tôi cả.”
Thẩm Ngọc Minh lấy lại tỉnh thân, khó khăn lắm mới nói được một câu giải thích.
Nhưng chẳng có tác dụng gì, Phan Lâm đặt một tay mình lên vai của anh ta, ánh mắt của anh vẫn rất yên tĩnh và oán hận.
“Cậu...
Cậu chủ, cẩn thận..."
“Buôồng cậu chủ của chúng tôi ra!”
Người ở bên cạnh run rẩy quát, có rất nhiều người xông lên phía trước muốn ngăn cản.
Nhưng một giây sau, bịch một tiếng, nắm đấm của Phan Lâm nhanh như vô ảnh, trực tiếp đánh xuyên qua đầu của người kia.
Giống như một quả dưa hấu nổ tung bắn tung tóe ra bốn xung quanh, người đàn ông kia chết ngay tại chỗ, dáng vẻ của anh ta vô cùng thê thảm.
“Á!”
Tất cả người xung quanh đều bị hù dọa.
Thẩm Ngọc Minh càng thêm vô cùng tuyệt vọng, người vội vàng quay đầu đi, muốn cầu xin sự giúp đỡ của chú ba.
Nhưng sau khi anh ta nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, mới biết được lúc này đây không có bất kỳ ai có thể cứu được anh ta.
Đám người đàn ông trọc đầu mặc áo đạo bào trắng kia vẫn còn đang đấu với Nguyên Tỉnh.
Nhưng lúc này đây, thực lực của hai bên không ngang cơ nhau nữa mà chính là Nguyên Tinh đã dốc hết toàn lực, kiềm chế được đám người đàn ông đầu trọc mặc áo đạo bào trắng.
Người đàn ông đầu trọc mặc áo đạo bào màu trắng và đủ loại cao thủ của nhà họ Thẩm kia cơ bản không cách nào trốn thoát khỏi được Nguyên Tinh, càng đứng nói đến việc phân thân ra giúp Thẩm Ngọc Minh.
Hai chân của Thẩm Ngọc Minh như nhữn ra, trong lòng sinh ra tuyệt vọng, quả thật đứng không vững, co quắp ngồi trên mặt đất.
Anh ta run rẩy ngẩng đầu nhìn Phan Lâm.
“Bác sĩ Lâm, tôi...
Tôi thật sự vô tội.”
“Tối hôm đó anh gọi điện thoại cho Lý Cẩm, rốt cuộc anh đã nói gì với Lý Cẩm?”
Phan Lâm bình tĩnh hỏi anh ta.
“Tôi...
Tôi không nói gì hết, tôi...
Tôi...
Tôi chỉ nói...
Chỉ nói cô ta nhanh nghỉ ngơi...”
Ánh mắt của Thẩm Ngọc Minh đảo quanh, nói chuyện quanh co.
Phan Lâm nghe thấy thế thì hơi cúi đầu nhìn anh ta, khẽ nâng mặt Thẩm Ngọc Minh lên.
“Thẩm Ngọc Minh, nếu như anh thành thật khai báo, trên thực tế...
Tôi có thể xử lý nhẹ anh hơn một xíu.”
“Chủ tịch Lâm, những lời tôi nói đều là sự thật...
“Nếu như anh còn u mê không chịu tỉnh ngộ, tiếp tục lừa gạt chúng tôi, anh phải biết tôi là một người bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ đông y, tôi có hàng nghìn cách khiến cho một người sống không bằng chết, anh...
Thật sự muốn thể nghiệm một chút sao?”
Phan Lâm trâm giọng nói.
Giọng nói của anh như tiếng ma quỷ.
Thẩm Ngọc Minh bị dọa đến mức cả người không ngừng run rẩy, thiếu chút nữa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT