*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hửm?”

Phan Lâm vừa mới châm điếu thuốc, lập tức nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào tầng hai.

Anh có thể nhìn thấy cơ thể của Lý Cẩm đang run lên một cách rõ ràng.

Phan Lâm lập tức không do dự, mà bước nhanh lên tầng hai.

“Lý Cẩm, sao thế?”

Anh đẩy cửa ra, trâm giọng hỏi.

Sắc mặt của cô ấy trắng bệch, nhìn anh rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu, đáp với giọng nói có chút yếu ớt: “Anh rể, không...

không có gì đâu..."

“Không có gì? Sắc mặt của em thay đổi rồi kìa!”

“Anh rể, em...

em chỉ thấy không được thoải mái cho lắm mà thôi...”

“Không thoải mái ư?”

Cơ thể của Lý Cẩm không có vấn đề gì, Phan Lâm vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra được.

“Cậu Lâm, chuyện tôi và cô Lý Cẩm đang bàn bạc là bí mật của khách sạn chúng tôi, làm phiền cậu đợi ở bên ngoài trước, được không?”

Trợ lý mỉm cười bảo.

Đôi mày của Phan Lâm lập tức nhíu lại.

“Anh rể, anh ra ngoài trước đi, không sao đâu.”

Lý Cẩm thấp giọng đáp, trong giọng nói lộ ra chút lo lắng.

Anh liếc mắt nhìn hai người, chân chừ một lát, rôi lạnh lùng đáp: “Được, vậy anh ở ngoài đợi em.”

Nói xong thì đi ra khỏi căn phòng.

Anh dập tắt tàn thuốc, lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số.

Chẳng mấy chốc, giọng nói của Hồ Thịnh Khang đã truyền tới.

“Chủ tịch Lâm có gì căn dặn sao?”

“Ông đã nghe nói đến khách sạn Đế Vương chưa?”

Phan Lâm thấp giọng hỏi.

“Khách sạn Đế Vương sao? Có phải là khách sạn mà Thẩm Ngọc Minh mở không?”

“Ông biết?”

“Đương nhiên biết rồi, đây chính là khách sạn mà nhà họ Thẩm đã bỏ rất nhiều tiền vào gần đây! Nó vô cùng xa hoa, nghe nói còn đang xin tiêu chuẩn của khách sạn sáu sao!”

Ông ấy đáp.

“Đêm nay Thẩm Ngọc Minh mời Lý Cẩm tới và kêu cô ấy quản lý tòa khách sạn này, hơn nữa còn yêu cầu cô ấy ký hợp đồng! Ông đọc thử bản hợp đồng, rồi phân tích một chút giúp tôi, xem trong này có cái bây nào hay không?”

Phan Lâm nói, rôi chụp nội dung hợp đồng, gửi cho ông ấy.

Sau khi gửi ảnh chụp qua, thật lâu không nhận được hồi âm của Hồ Thịnh Khang.

“Thế nào rồi?”

Phan Lâm cảm giác không ổn, lập tức hỏi.

“Ngoài mặt thì không có bất cứ vấn đề gì, nhưng trên thực tế, đây chính là một bản hợp đồng kép!”

“Hợp đồng kép?”

Anh sững sờ: “Có ý gì? than y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o re

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play