*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phía sau núi nhà họ Hứa trải qua lần trước Phan Lâm chiến đấu với Bạch Thiếu Quân, đã tàn phá thành mảnh nhỏ, vô cùng bừa bộn.
Ông cụ Hứa cũng không kịp sửa lại.
Lúc này lại đấu, ông ấy đang nghĩ có nên sửa nơi này thành một võ đài hay không? Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ nhất thời mà thôi.
Gia Linh đi tới phía sau núi, nhìn cảnh tượng hoang tàn ở nơi này, trong mắt cô ta lóe lên một ý nghĩ.
Đợi Phan Lâm đến, cô ta lập tức đứng lại.
Không ra vẻ sốt ruột, chỉ đứng sừng sững ở đây như vậy, giống như giai nhân đứng dưới cây liễu đợi tài tử...
“Bác sĩ Lâm, có thể ra tay bất cứ lúc nào rồi.”
Gia Linh nói khẽ.
“Được!”
Phan Lâm gật đầu, cũng không dong dài, bước vài bước tiến lên đánh một quyên.
Không có một chút ý thương hương tiếc ngọc.
Anh vừa mới ra tay, đã dùng hết toàn lực.
Quả đấm thô bạo như vậy, mãnh liệt hơn lúc đôi phó Ngọc Hoa nhiều.
Người nhà họ Hứa kinh hãi kêu lên.
Cô nhóc xinh đẹp như thế e rằng sắp bị thương nặng rồi! Nhưng mà...
Gia Linh vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt không có cảm xúc, giống như không nhìn thấy một quyền kia...
Rầm! Ngay lúc quả đấm này sắp đánh trúng người Gia Linh, chỉ trong nháy mắt cuối cùng Gia Linh cũng cử động rồi.
Cô ta không né tránh, mà nâng bàn tay như không xương lên, nhắm ngay một quyền vô cùng thô bạo, muốn dùng tay mình đón đỡ.
“Cái gì?”
Không ngừng vang lên tiếng kêu kinh hãi.
Đây không phải là đang tìm đường chết sao? Ngọc Hoa dùng tay va chạm chính diện với quả đấm của Phan Lâm, hậu quả là năm ngón tay bị gãy, bàn tay của Gia Linh còn tỉnh xảo nhỏ mảnh hơn Ngọc Hoa, nếu trúng một quyền này, không bị ném thành khối băng vụn, thì cũng tứ phân ngũ liệt? Một số người sợ tới mức nhắm hai mắt lại, không dám nhìn nữa.
Nhưng ngay lúc một quyền này sắp đánh trúng bàn tay mềm mại không xương của Gia Linh...
Rầm! Tiếng động kỳ lạ truyên ra.
Sau đó chỉ thấy cơ thể Phan Lâm đột nhiên như mũi tên nhọn bay về phía sau.
Rầm! Cơ thể va chạm mạnh đụng nát vách núi đá ở phía sau.
Vách núi vốn đã vỡ nát lập tức vỡ ra tiếp, lượng lớn đá vỡ rơi xuống, mai táng Phan Lâm.
“Hả? Chuyện này..."
“Bác sĩ Lâm!”
“Cậu không sao chứ?”
Người nhà họ Hứa sốt ruột, vội vàng xông lên trước.
“Nhanh, mau đẩy tảng đá ra, cứu bác sĩ Lâm!”
Hứa Minh Tùng sốt ruột tới mức gương mặt trắng bệch, liên tục la lên.
Rầm! Lúc này tảng đá được đẩy ra, Phan Lâm đứng dậy từ trong đống đá.
Người nhà họ Hứa dừng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT