*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhà họ Hứa.

Trên người Thủy Bình Vân vẫn còn vết thương, một cánh tay quấn vải, trên mặt đều là vết thương được băng cẩn thận.

Cô ấy thở ra một hơi, đi về phía phòng của Lý Ái Vân.

Hứa Ngọc Thanh đang trông nom Lý Ái Vân.

Ông cụ Hứa sai người canh giữ ở cửa, người bình thường không thể đi vào.

Hiện giờ ông cụ Hứa đã biết được thân phận của Phan Lâm, đương nhiên là không dám thất lễ với Lý Ái Vân.

Nhưng hôm nay nhà họ Hứa có rất nhiêu khách không mời mà tới, khiến ông cụ Hứa vô cùng đau đầu.

Trong phòng khách.

Ông cụ Hứa vô cùng lo lắng đi tới.

Có hai người phụ nữ đang ngồi ở bên trong.

Một người là cô gái tóc ngắn ăn mặc thời thượng, mặc trang phục công sở, đeo kính râm, nhìn có vẻ giỏi giang, khí chất cũng độc đáo.

Mà ngồi bên cạnh cô ta là một người phụ nữ ăn mặc theo phong cách cổ.

Người phụ nữ để mặt mộc không trang điểm, vô cùng tuyệt mỹ, mắt ngọc mày ngài, mặc đồ lụa mỏng, tóc dài phấp phới, cử chỉ tao nhã thanh lệ thoát tục, giống như tiên nữ trên trời.

Mấy người giúp việc nam nhà họ Hứa nhìn thấy người phụ nữ mặc lụa mỏng, đôi mắt trợn tròn, thiếu chút nữa là nước miếng chảy ra ngoài.

Tuy người phụ nữ này không dính dáng tới người phụ nữ lắng lơ, nhưng không biết vì sao, lại có một loại cảm giác câu hồn đoạt phách người ta.

“Hai cô gái, tôi đã bảo bác sĩ kiểm tra tình hình của cháu ngoại tôi rồi, con bé thật sự không thích hợp rời khỏi nhà họ Hứa, nếu không độc tố trong cơ thể con bé khó mà khắc chế được, cho nên yêu câu của hai cô, thật sự khó mà nghe theo được."

Hứa Minh Tùng đi vào phòng, vẻ mặt khó xử nói.

“Cho nên ông Hứa đây chạy đi vô ích một chuyện thì không nói, còn chậm trễ nhiều thời gian của chúng tôi như vậy sao?”

Người phụ nữ đeo kính râm cười khinh thường, nghiêng đầu nói với người phụ nữ như tiên nữ ở phía sau: “Sư tỷ, em thấy đừng nên lãng phí thời gian, trực tiếp ra tay cướp người đi.”

“Cái gì? Cướp người?”

Người nhà họ Hứa hoảng sợ không thôi.

“Mong hai cô đừng có mà làm bừa, nếu không thì tôi báo cảnh sát đấy!”

Người nhà họ Hứa nghiêm túc nói.

“Hừ, bớt nói linh tinh đi, nếu không nể mặt mấy người là thân thích của cô nhóc Lý Ái Vân kia, chúng tôi sẽ không nói nhiều lời với mấy người như vậy đâu! Các người đã không chịu giao Lý Ái Vân ra, được thôi, tự chúng tôi đi tìm Lý Ái Vân!”

Sau khi nói xong, người phụ nữ đeo kính sải bước đi về sau.

“Gô làm gì thế? Người đâu, ngăn cô ta lại!”

“Đuổi hai người này ra ngoài đi!”

Người nhà họ Hứa nổi giận, nhao nhao la lên.

Mấy tay sai của nhà họ Hứa lập tức bao vây lấy người phụ nữ đeo kính kia.

Nhưng bọn họ vừa mới tiến lại gần, người phụ nữ đeo kính nhấc một chân lên, cái chân thon dài kia giống như ảo ảnh đá mạnh vào bụng những người này.

Rầm râm râm râm...

Liên tục có vài tiếng trầm đục truyền ra.

Chỉ thấy mây người này cùng ngã sấp xuống, rơi xuống đất kêu rên, cả đám đau tới than y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o re

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play