*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông ta đã không muốn đếm xem rốt cuộc trên cánh tay kia có bao nhiêu giọt Lạc Linh Huyết nữa rồi.

Ít nhất con số này, ông ta chưa bao giờ từng thấy! Không! Ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói tới! Một người, sao có thể thu thập được nhiều Lạc Linh Huyết như thế? “Chẳng trách cậu có thể thúc giục thân thể Tiên Thiên Cương! Chẳng trách cậu có thể phóng thích Thương Ám Huyền Thể...

Yêu nghiệt! Yêu nghiệt...

Người như cậu, e rằng là yêu nghiệt ngàn năm mới có được!” Công Tôn Đại Hoàng há to miệng, nhưng không có nhiều sức lực.

Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Người như vậy, ông ta căn bản không giết chết được! Hôm nay chính là ngày diệt vong của ông tai “Còn gì muốn nói à?” Phan Lâm đứng bên cạnh ông ta, lạnh nhạt hỏi.

Công Tôn Đại Hoàng há to miệng thở dốc, vốn còn muốn câu xin tha thứ, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Phan Lâm, chỉ trong nháy mắt liền từ bỏ rồi.

“Thôi, thôi! Còn sống không mang theo tới chết không thể mang theo, đã chết, cái gì cũng không để ý nữa rồi!” Công Tôn Đại Hoàng thở dài, nhắm hai mắt lại, ngồi khoanh chân trên đất, bộ dạng như mặc Phan Lâm xấu xé.

Phan Lâm không dong dài nữa, lập tức nâng tay lên.

Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Bùm! Trên người Công Tôn Đại Hoàng đột nhiên bùng nổ ra lượng lớn phấn độc nồng đậm, Phan Lâm bị bao phủ ở bên trong.

Cùng lúc đó, Công Tôn Đại Hoàng nhảy dựng lên, dùng hết toàn bộ sức lực đánh mạnh một quyền độc về phía trái tim Phan Lâm.

“Cửu Huyền Thần Độc Công!” Công Tôn Đại Hoàng hét to, một quyền đánh mạnh qua.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Mỗi một quyền đánh qua, trên nắm tay ông ta đều đã tỏa ra bông hoa độc rất đẹp.

Ở trong tầng hầm ngầm không rộng lớn này, khí độc giống như tỉnh linh có ở khắp nơi.

“Á!” Võ Mỹ Hạnh không kịp né tránh, kêu thảm một tiếng ngã vào trong khí độc.

Mà Phan Lâm lại liên tục lùi vê sau, ngực không ngừng bị công kích, giống như không chống đỡ nổi.

Giằng co như vậy khoảng tám chín giây, Công Tôn Đại Hoàng mới đột nhiên dừng lại, cả người giống như sắp ngã xuống, điên cuồng thở hổn hển.

Ngón tay trên bàn tay còn sót lại của ông ta đều bị chùy chặt đứt.

Đây là lực lượng cuối cùng của ông ta rồi.

Cũng là cố gắng sống sót cuối cùng của ông ta! Ông ta ngẩng đầu, chỉ cầu quyền độc này có thể khiến kịch độc tiến vào sâu trong cơ thể Phan Lâm, cứ như vậy, ông ta có vốn đàm phán rồi.

Nhưng mà...

Đợi ông ta mở to mắt nhìn trước mặt, trái tim của ông ta gần như sắp nứt ra rồi.

Phan Lâm vẫn đứng ở trước mặt ông ta như cũ, không nhúc nhích chút nào, vẻ mặt lạnh lùng.

Không có một chút thương tổn.

Cũng không có một chút dấu hiệu trúng độc.

than y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o re

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play