*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sân bay Portland.
Công Tôn Đại Hoàng vội vàng ra khỏi sân bay, nhà họ Khánh đã sắp xếp xe ở ngoài sân bay, sẵn sàng đón ông ta.
Nhưng ông ta vừa ra khỏi cổng sân bay, do dự rồi quay người lên một chiếc taxi.
"Ngài Công Tôn! Anh đi đâu vậy? Ngài lên nhâm xe rôi!" Người nhà họ Khánh nhận ra Công Tôn Đại Hoàng, vội vàng đuổi theo.
Nhưng Công Tôn Đại Hoàng phớt lờ anh ta và trực tiếp nói bằng tiếng Anh yêu cầu tài xế lái xe.
Chiếc taxi lao đi với một cú đạp chân ga.
"Hừm, nếu để cho nhà họ Khánh biết được dấu vết của tôi, không phải bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp tôi sao? Đi đến hòn đảo nào? Nếu tôi muốn trốn thoát, làm sao tôi có thể để người khác khống chế?" Công Tôn Đại Hoàng hừ lạnh một tiếng, sau đó lấy điện thoại từ trong túi áo ra, ấn một dãy số.
“Ngài Công Tôn, ngài thể mà có thời gian để gọi cho tôi? Thật là ngạc nhiên đói" Có một giọng nữ trưởng thành và quyến rũ truyền ra từ điện thoại.
Giọng của Công Tôn Đại Hoàng khá lạnh lùng: "Võ Mỹ Hạnh! Tôi đang ở nước Mỹ!" “Cái gì?”
Giọng nữ trong điện thoại kinh ngạc.
"Cô mau tới gặp tôi ở chỗ cũ."
Công Tôn Đại Hoàng nói xong bèn lập tức cúp điện thoại.
Chiếc taxi phóng hết cỡ, lái cả tiếng đồng hồ rồi dừng lại khi vào tới phố xá đông đúc.
Đâu tiên Công Tôn Đại Hoàng đến một cửa hàng quân áo nam để thay quần áo, sau đó mua một chiếc mũ lưỡi trai để đội và ngồi xuống một nhà hàng thịt nướng ở đầu con phố.
Sau khoảng mười phút, một người phụ nữ với mái tóc vàng nhưng khuôn mặt phương Đông chạy vào.
Người phụ nữ ăn mặc hở hang và nóng bỏng khiến mấy tay đàn ông trong nhà hàng không thể rời mắt, nhân viên phục vụ vội vã chào hỏi.
Nhưng người phụ nữ phớt lờ, nhanh chóng ngôi xuống đối diện với Công Tôn Đại Hoàng, thở hổn hến nói: "Xin lỗi ngài Công Tôn vì đã để ngài đợi."
“Địa bàn này là của cô, đúng không?”
Công Tôn Đại Hoàng hạ thấp giọng nói.
"Chuyện này...
cũng không hẳn, nhưng tôi có chi nhánh ngầm ở đây...
Ngài Công Tôn, tại sao ông lại bỗng nhiên đến Mỹ vậy? Hơn nữa...
còn lặng lẽ như thế?" Người phụ nữ tên là Võ Mỹ Hạnh bối rối hỏi.
Lấy thân thế của Công Tôn Đại Hoàng, tại sao lại lặng lẽ đến đây như vậy chứ? Ông ta là ai, Võ Mỹ Hạnh còn không biết sao? Cho dù đây là một đất nước xa lắc xa lơ nào đó với thế lực của Công Tôn Đại Hoàng, trước giờ làm gì có ai mà dám trêu chọc ông ta.
"Những chuyện này cô không cần quan tâm, tôi muốn cô sắp xếp một chỗ, tôi phải đi lánh nạn!" “Lánh nạn ư?”
Võ Mỹ Hạnh càng giật
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT