*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nam Thành con ơi!" Khánh Nam Dương hai mắt đỏ bừng, vội vã kêu lên.
Chỉ thấy cánh tay của Khánh Nam Thành đã bị gãy, máu chảy đầy tay, khuôn mặt méo mó vì cơn đau quá dữ dội, suýt nữa đã ngất đi vì đau đớn.
"Cậu chủ!" "Chủ tịch Lâm! Ngài làm gì vậy?" "Dừng lại!" Mọi người nôn nóng không thôi.
Khánh Nam Dương lao tới như điên.
Nhưng ông ta vừa đến gần, đã bị Phan Lâm đá một cú văng ra xa.
Âm! Khánh Nam Dương ngã xuống đất lăn vài vòng rồi mới dừng lại, khi được đỡ lên thì mặt mày đã xám tro rồi.
"Ông chủ!" "Ông không sao chứ?" Nhà họ Khánh quá sợ hãi.
“Buông tôi ra...
Chủ tịch Lâm, ba...
Cứu con với! Cứu con!”
Ở đăng kia Khánh Nam Thành bị bàn tay của Phan Lâm siết gần như tất thở, người liên tục vùng vẫy và hét lên đau đớn.
“Nhanh lên, cứu cậu chủ!”
Quản gia rốt cục không nhịn được, phất tay ra hiệu cho vệ sĩ của nhà họ Khánh đi lên.
“Đừng!”
Khánh Nam Dương lo lắng kêu lên.
Nhưng...
quá trễ rồi.
"Lên đi? Dựa vào người của nhà họ Khánh các người sao?" Phan Lâm hừ lạnh một tiếng, vung tay lên vọt vê phía người xông lên trước.
Bụp! Phan Lâm đấm thẳng vào ngực người kia, phun ra máu tươi, chết ngay tại chỗ.
Phan Lâm cũng không hạ tay xuống mà thuận tay nên một cú vào đầu người bên cạnh.
Bùm! Đầu người đàn ông vỡ ra như một quả dưa hấu.
"Á!" Những người xung quanh la hét thất thanh, như muốn phát điên hết rồi.
Người đàn ông này chỉ đơn giản là một con quỷ giết người không chớp mắt! Mạng sống của hai người vệ sĩ cứ như thế mà không còn nữa! Tàn nhẫn biết bao! Dù sao nhà họ Khánh cũng không phải là một nhà võ học, chưa từng nhìn thấy cách thức ra tay tàn bạo như Phan Lâm.
"Dừng lại! Tất cả dừng lại! Mấy người không phải đối thủ của chủ tịch Lâm!" Khánh Nam Dương lảo đảo đứng dậy, vội vàng đau đớn rít lên.
Sau đó người nhà họ Khánh mới rút lui.
Nhưng lại nhìn thấy Khánh Nam Dương bước tới quỳ gối trước mặt Phan Lâm, ông ta đau đớn nói: "Chủ tịch Lâm, cầu xin ngài thả con tôi ra! Cầu xin ngài!" “Khánh Nam Dương, nhà họ Khánh của ông đáng lễ phải nhận được tin tức của Dương Hoa mới đúng chứ? Ngay lập tức các người sẽ được ngồi chung thuyền với Dương Hoa.”
Biểu cảm trên mặt Phan Lâm không thay đổi nói.
"Không! Chủ tịch Lâm, tôi không cân Dương Hoa, tôi không muốn gì cải! Tôi chỉ muốn con trai tôi bình an vô sự! Chủ tịch Lâm! Chỉ cần ngài bằng lòng thả con trai tôi ra! Tôi sẵn lòng nói cho ngài biết tung tích của Công Tôn Đại Hoàng!" "Ông ta ở đâu?" "Trên một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình
<!--.share-buttons --> <!-
- Facebook Like Button --> <!-
- Google+ Button -->
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT