*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một nhóm người của Trường Cổ bỗng nhiên làm phản, bao vây xung quanh Công Tôn Đại Hoàng, điều này khiến rất nhiêu người bất ngờ.

Nhưng mà trong vài ánh mắt già nua của một số trưởng lão Trường Gổ thì đây là một kết quả tất yếu.

Công Tôn Đại Hoàng quá ích kỷ, cơ bản không hề quan tâm đến mạng của những đệ tử của Trường Cổ, tình huống như vậy xảy ra là lẽ đương nhiên.

Dù sao thì đây vốn đã là một trận đấu không công bằng.

"Vô liêm sỉ, Mâấy người các ngươi dám đánh lại ngài Công Tôn! Thật to gan!" "Người đâu, bắt hết những kẻ phản bội này lại!" Một số người trung thành với Trường Cổ đã chạy đến bao vây những đệ tử này lại.

Công Tôn Đại Hoàng cũng không quan tâm nhiều như vậy, gâm nhẹ nói: "Bắt làm gì? Giết hết đi!" Nói xong thì ông ta tự mình nhảy vào tùy ý tàn sát không hê nương tay.

Rất nhanh nhóm người này đã bị giết chết gần hết, chỉ còn lại một số người muốn bỏ chạy.

Nhưng mà xung quanh đều là người của Trường Cổ, bọn họ sao mà trốn đi đâu được? "Tất cả các chư vị đông môn! Tại sao các huynh đệ vẫn bán mạng chứ? Họ bắt các huynh đệ đi chịu chết! Vốn là không xem các vị là người, lẽ nào các vị không nhận ra sao? Người như vậy vốn không đáng để chúng ta trung thành.

Xin mọi người hãy tỉnh táo lại đi!" "Lúc bọn họ ép các vị chiến đấu với bác sĩ Lâm, các vị làm được gì? Bác sĩ Lâm vốn là thiên hạ vô địch! Các vị sư huynh sư tỷ của ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi hai địa sát! Đội cấm vệ môn này! Bọn họ đều mạnh như vậy nhưng mà vẫn có kết cục rất thê thảm, còn chúng ta thì sao? Các vị thì sao? "Mau tỉnh lại đi! Nếu không...

tất cả mọi người cũng chỉ còn một con đường chết!" Những người tuyệt vọng này chỉ có thể cố gắng khuyên bảo các huynh đệ đồng môn.

Lời nói của bọn họ đúng thật là mang lại hiệu quả, những người này đều chần chừ do dự, ai nấy đều nhìn mặt nhau, ánh mắt phức tạp.

Thật ra sao bọn họ lại không hiểu chứ, đâu có ai là kẻ ngốc chứ! Chỉ là...

bọn họ không đủ quyết tâm phản bội lại Trường Cổ mà thôi.

Thấy mọi người lưỡng lự, bọn họ đều hiểu là hôm nay nhất định phải chết, nhưng mà bọn họ đều không cam lòng.

Bỗng nhiên, một người mạnh mẽ xoay người lao vê phía bác sĩ Lâm, trực tiếp quỳ gối trước mặt Phan Lâm, đau đớn rống lên: "Bác sĩ Lâm! Xin hãy cứu lấy chúng tôi, chúng tôi nguyện trung thành với ngài!" Những người còn lại thấy vậy thì ánh mắt cũng sáng ngời, cũng vội vàng quy trước mặt Phan Lâm la lớn: "Bác sĩ Lâm, chúng tôi tình nguyện gia nhập vào Dương Hoa, nguyện lên núi đao xuống biển lửa, xin ngài hãy cứu chúng tôi!" Quy hàng bác sĩ Lâm? Đây cũng được xem là một cách bảo toàn tính mạng.

Lúc này cũng chỉ có thể cầu xin bác sĩ Lâm giúp đỡ.

"Kẻ phản bội!" "Tôi muốn chém các người thành trăm mảnh!" Không ít người của Trường Cổ đều nổi giận.

Nhưng mà phần lớn đều đưa mắt nhìn về phía Phan Lâm.

Bác sĩ Lâm mạnh như vậy, nếu như đầu quân cho ngài ấy...

có phải là sẽ giữ được mạng sống không? than y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o re <!--.share-buttons --> <!-

- Facebook Like Button --> <!-

- Google+ Button -->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play