*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên người Phan Lâm bắt đầu trào ra lượng lớn sương mù màu đen.
Những sương mù này giống như từng con rắn độc, nhào tới chỗ người xung quanh cắn giết.
Những thứ này đều là độc lực Thương Ám Huyền Thể hấp thu.
Độc lực này trác tuyệt tối cao, khủng bố tới cực điểm.
Người bên cạnh Phan Lâm căn bản không chống đỡ được, đụng vào một chút sương mù màu đen liền mất mạng, cơ thể hòa tan chết thảm, chết không toàn thây.
Mấy người còn thừa lại sợ tới mức da đầu run lên, hôn đều bị dọa không còn.
Bọn họ vội vàng lùi vê sau, đâu dám đấu với Phan Lâm nữa? Mà khi đám người này lùi vê sau, mới phát hiện không thích hợp.
Vị trí chỗ Phan Lâm, rõ ràng là một cửa ải.
Người bên ngoài lùi lại, nhưng người ở bên trong không lùi được, trừ khi đi vòng vèo tiến vào đầm Ám Long, nếu không...
Không có đường để chạy! Nhưng chỗ đầm Ám Long còn có một người đang đứng.
Đó là Bạch Thiếu Quân! Muốn về đầm Ám Long, phải đi qua cửa ải của Bạch Thiếu Quân! Lúc này Phan Lâm đang dùng cơ thể ngăn cách người của Phái Cổ! Nhốt phần lớn người vào trong hũiI “Anh không cần ra tay, chỉ cần ngăn những người này giúp tôi là được.”
Phan Lâm khàn giọng nói.
Bạch Thiếu Quân không nói chuyện, đôi mắt nghiêm túc nhìn Phan Lâm.
Lúc nói chuyện, Phan Lâm đã xông vào trong đám người tùy ý tàn sát.
Trên người anh tràn ngập sương mù màu đen, bao phủ cả người rồi.
Dưới sương mù đen Phan Lâm giống như quỷ mị, càng đáng sợ là mọi người không thấy rõ cơ thể anh, chỉ có thể thấy một đôi huyết dịch khủng bố ở trong sương mù đen đi trên đường.
“Quỷ! Người nọ là quỷ!”
“Cứu mạng!" “Ngài Công Tôn, nhanh cứu chúng tôi!”
“Ngài Công Tôn, cứu chúng tôi với! Cứu chúng tôi với..."
Mọi người sợ tới mức điên cuồng run rẩy, điên cuồng lùi vê sau.
Người giống như quái vật thế này, bọn họ đâu có lá gan đấu lại? Nhưng mà không phải tất cả mọi người đều e sợ Phan Lâm.
“Gậu ta chỉ có một mình, chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, Phái Cổ ta cũng là đại phái y đạo, sao có thể sợ cậu ta? Các anh chị em, mọi người cùng nhau xông lên!”
Mấy người không sợ chết xông vào trong sương mù đen, muốn đấu với Phan Lâm.
Nhưng đi vào mấy giây, mấy cái bóng bay ra, rơi xuống mặt đất.
Mọi người vừa nhìn, rõ ràng là mấy cái xương trắng! Mấy người kia không sợ chết, nhưng chỉ trong nháy mắt, vẫn bị độc của Phan Lâm hòa tan huyết nhục mà chất...
Đây là trúng độc mà mọi người lý giải sao? “Á!" Tiếng thét chói tai không dứt bên tai.
Mọi người bị dọa điên rồi.
Thậm chí có người ngã xuống đất, đũng quần ướt một mảng.
“Đây là lực lượng của Thương Ám Huyền
<!--.share-buttons --> <!-
- Facebook Like Button --> <!-
- Google+ Button -->
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT