*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phan Lâm ra tay, từ trước đến nay vẫn luôn mạnh mẽ vang dội.
Lướt xuyên qua đám người, trực tiếp vung hai tay ra, quả đấm giông như súng máy đánh mạnh lên người những người kia.
RẦm rầm rầm rầm...
Không ngừng có tiếng vang vang lên, chỉ thấy lại một tên cướp bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất không dậy nổi, càng có nhiều người ngất tại chỗ.
Đội trưởng trợn to hai mắt, vẻ mặt khó mà tin.
“Sao lại thế này?”
Đặng Khải Phong cũng trợn tròn mắt.
Anh ta còn đang đợi Phan Lâm thành trò cười cho thiên hạ, thu thập Phan Lâm, nhân tiện anh hùng cứu mỹ nhân, nắm lấy trái tim của đối phương.
Bây giờ xem ra anh ta nghĩ nhiêu rồi.
Không chỉ không khiến anh thành trò cười cho thiên hạ, trái lại còn thành toàn anh.
Hứa Thanh Thủy và Trương Bảo Ngọc đều ngơ ngẩn nhìn Phan Lâm đang chiến đấu, bọn họ đã không nói nên lời.
Chưa tới một phút, trên mặt đất xung quanh bốn người đều là tên cướp.
Bọn họ che ngực hoặc che trán, nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên thảm thiết, cả đám hoàn toàn mất đi sức chiến đấu rồi.
“Hả?”
Đội trưởng kia lùi vê sau hai bước, không thể tiếp nhận cảnh tượng này.
Nhưng anh ta vừa mới lùi về sau mấy bước, không biết một bóng người xuất hiện sau lưng anh ta từ lúc nào.
Là Phan Lâm! Tốc độ này là sao đây? Sao anh trở nên lợi hại như vậy rồi? Đặng Khải Phong vò đầu bứt tai, nghĩ mãi không ra.
Đội trưởng sợ tới mức thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.
“Đừng...
Đừng giết tôi! Cậu muốn cái gì, tôi đều có thể cho cậu!”
Đội trưởng nơm nớp lo sợ, vội vàng nói.
Anh ta biết, trốn đã là chuyện không có khả năng, đối phương có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng mình, thì có ý nghĩa tốc độ của mình không cùng một đẳng cấp với người ta.
Nhưng mà đội trưởng còn chưa nói xong, Phan Lâm đã dùng tay chém mạnh vào cổ đội trưởng.
Đội trưởng lập tức ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh, không rõ sống chết.
Chưa tới một phút như vậy, Phan Lâm đã giải quyết xong hết những người ở đây.
“Anh Lâm, anh thật lợi hại!”
Hứa Thanh Thủy kích động nói.
“Chỉ là một chút bản lĩnh thôi! Chúng ta đi đi”
Phan Lâm thản nhiên nói.
“Được!”
Hai người phụ nữ gật đầu.
<!--.share-buttons --> <!-
- Facebook Like Button --> <!-
- Google+ Button -->
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT