*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đi chung ư? Mục đích của Đặng Khải Phong là gì, việc này đã quá rõ ràng rồi.

Anh ta không tiện xuống tay ở đây, dự định sau khi đi vào bên trong sẽ dạy dỗ cho Phan Lâm một bài học.

Thật ra ngay lúc còn đi học, Đặng Khải Phong đã nhìn Phan Lâm rất không vừa mắt, tuy Phan Lâm là một người khiêm tốn không khoa trương, nhưng ở trường học, anh có tiếng là người học giỏi, học cái gì cũng nhanh, IQ rất cao, rất được thầy cô và bạn bè hoan nghênh, điều này khiến cho Đặng Khải Phong cảm thấy rất ghen ghét.

Khi đó Đặng Khải Phong đã định chỉnh Phan Lâm rồi, chỉ tiếc mỗi khi anh ta ra tay đều vô duyên vô cớ thất bại, thậm chí còn liên lụy đến bản thân.

Đặng Khải Phong vẫn cảm thấy khi đó là do Phan Lâm gặp may, chính mình gặp xui.

Nhưng lần này, hiển nhiên vận may của Phan Lâm sẽ không quá tốt.

“Trương Bảo Ngọc, cô cảm thấy như thế nào?”

Đặng Khải Phong nghiêng đầu nhìn qua cô gái có dáng vẻ lạnh lùng.

“Cũng được, thêm một người, đồng nghĩa với thêm một người phối hợp, dù sao vốn dĩ đầm Ám Long này là một khu không người rất nguy hiểm, bên trong nhất định sẽ có rất nhiều khó khăn đang chờ chúng ta, nhiều người thì lực lượng lớn.”

Cô gái tên Trương Bảo Ngọc nói.

“Cứ quyết định như vậy đi.”

Đặng Khải Phong nheo mắt nhìn qua Phan Lâm, mỉm cười nói.

“Phan Lâm, sao anh không nói gì thế? Chẳng lẽ là anh sợ ư? Nếu như anh không dám đi vào, bây giờ quay về nhà vẫn còn kịp đấy, không ai châm chọc anh đâu, ha ha ha”

“Anh đã muốn ởi cùng tôi, vậy thì đi thôi.”

Phan Lâm gật đầu đồng ý.

Nếu đi theo những người này vào bên trong, có lẽ sẽ giúp đỡ cho việc che giấu hành tung của anh, đến lúc đó có thể trợ giúp được cho kế hoạch của anh.

“Ồ, có dũng khí đấy!”

Đặng Khải Phong cười nói, dáng vẻ được như ý.

“Vậy chúng ta vào trong thôi.”

“Được.”

Bốn người kết bạn với nhau, đi về phía đầm Ám Long.

Thông qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa Đặng Khải Phong và hai cô gái, Phan Lâm biết được, hai cô gái này quả nhiên là làm việc trong ngành tin tức truyền thông.

Cô gái có dáng vẻ lạnh lùng tên Trương Bảo Ngọc, cô gái ngây ngô tên gọi Hứa Thanh Thủy, hai người là phóng viên của tòa soạn báo Mặt Trời.

Hứa Thanh Thủy là phóng viên thực tập, đi theo làm trợ thủ cho Trương Bảo Ngọc.

Mà Trương Bảo Ngọc này, hình như cô ta muốn đào ra được một tin tức lớn, vì thế đối với bất kỳ một tin tức nào có giá trị, cô ta đều rất quan tâm.

Hình như Đặng Khải Phong có hứng thú với cô gái tên Trương Bảo Ngọc này, cho nên lộ ra tin tức liên quan đến đầm Ám Long với Cô ta.

Quả nhiên Trương Bảo Ngọc dao động.

Đặng Khải Phong nhân cơ hội giới thiệu bản thân mình, tuyên bố mình có thể làm vệ sĩ đi cùng bọn họ, cứ như thế, ba người bọn họ đi đến nơi này.

“Chị Bảo Ngọc, nơi này thật âm u”



Vừa vào đến bên trong đầm Ám Long, nhìn qua rừng cây rậm rạp ở xung quanh, Hứa Thanh Thủy có chút hốt hoảng, theo sát Trương Bảo Ngọc, run rẩy nói.

Trương Bảo Ngọc không lên tiếng, nhưng gương mặt nhỏ nhắn của cô ta cũng rất căng thẳng.

than y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o re <!--.share-buttons --> <!-

- Facebook Like Button --> <!-

- Google+ Button -->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play