*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cậu là ai?”
Lã Tiến Vũ nhanh chóng cảm thấy bất mãn, ông ta cau mày hỏi bóng lưng kia.
“Tôi là ai, thì đối với chuyện này có quan trọng không?”
Người đó không nhìn lại, chỉ châm một điểu thuốc, nhẹ giọng hỏi.
“Nếu đã như vậy thì cậu còn muốn nói chuyện gì nữa?”
Lã Tiến Vũ hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hà Vĩ Hùng nói: “Sao thế? Lão Hùng! Anh sắp xếp người này?”
“Ừ...
Ừ..”
Hà Vĩ Hùng lúng túng nói.
“Mau kêu tên này cút ra khỏi đây! Tôi không có thời gian để nói chuyện vô nghĩa với một người như vậy đâu!”
Lã Tiến Vũ vô cùng tức giận.
“Lão Vũ à, anh bình tĩnh đi! Tôi kêu anh tới, cũng là để giải quyết chuyện của tập đoàn Dương Hoal”
“Giải quyết sao? Anh nghĩ cân phải giải quyết thế nào đây? Tôi nói cho anh biết nhé lão Vũ! Tôi tới đây cũng là vì nế mặt anh thôi đấy! Nếu không anh nghĩ tập đoàn Dương Hoa của anh là cái thá gì chứ? Chỉ là bộ xương khô mà thôi! Nêu Trường Cổ của tôi muốn thì chỉ trong nháy mắt đã có thể khiến tập đoàn Dương Hoa của anh tan thành mây khói rồi đấy! Anh có tin không?”
Lã Tiến không hề khách sáo, ông ta giận dữ võ xuống bàn một cái phẫn nộ kêu lên.
Sắc mặt của Hà Vĩ Hùng trở nên cực kỳ khó coi thế nhưng ông ta cũng không nói tiếng nào.
Thế nhưng ngược lại người đang quay lưng lại lên tiếng với Lã Tiến Vũ.
“Lã Tiến Vũ! Nếu ông nói mình có thể khiến tập đoàn Dương Hoa tan thành mây khói vậy thì Trường Cổ của ông cần gì phải năm lần bảy lượt chạy tới Giang Thành này để áp bức nhóm người Hàn Long chứ?”
“Chúng tôi chỉ là không muốn mọi chuyện ồn ào tới mức không thể khống chế được nữa mà thôi.
Nếu Hàn Long thất bại thì tập đoàn Dương Hoa vẫn có thể giữ được, chẳng qua chỉ là vì ông ta thật sự quá ngu ngốc mà thôi, cố chấp cố hết sức vì người chết.
Tôi thật sự không tán thành với cách làm đó! Tôi nói thật cấp trên của tôi thậm chí cả lão Hùng cũng vô cùng bất mãn với Hàn Long! Nếu không nhờ tôi sắp xếp thì bọn họ đã chết oan từ lâu rồi! Như lão Hùng đây, làm gì còn khả năng mà ngồi đây uống trà nữa chứ?”
Tiến Vũ lạnh lùng khịt mũi.
“Thế thì ý ông là người của Dương Hoa cũng nên cảm ơn ông sao?”
“Điều đó không cần thiết, tôi chỉ hy vọng các người có thể ngoan ngoãn, đi theo Trường Cổ của chúng tôi, Sẽ tốt hơn là đi theo cái tên bác sĩ Lâm kia, đừng có u mê không tỉnh mãi như thế!”
Lã Tiến Vũ chế nhạo.
“Làm sao ông biết bác sĩ Lâm đã chết?”
Người đàn ông hỏi sau khi nhấp một ngụm trà.
“Ô, bác sĩ Lâm liều lĩnh dùng châm nghịch chuyển.
Di chứng của phương pháp này có thể miêu tả là không thể giải quyết.
Một khi đã sử dụng, thì người sử dụng sẽ khó mà sống nổi, bác sĩ Phan Lâm đương nhiên
<!--.share-buttons --> <!-
- Facebook Like Button --> <!-
- Google+ Button -->
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT