*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Trưởng thôn đến!”

Có tiếng hét to vang lên.

Đệ tử ở hai bên lập tức nhao nhao lùi sang hai bên hành lễ với người tới.

“Ừm”

Tô Bảo Minh gật đầu, đi vê phía Phan Lâm.

“Trưởng thôn, mong ngài phân xử giúp ba tôi”

Vương Anh Dũng nước mắt tung hoành, xông tới quỳ gối trước mặt Tô Bảo Minh, khóc kêu: “Đệ tử Tiêu Tiến Đạt ám toán ba tôi, khiến ba tôi chịu trọng thương, mong trưởng thôn phân xử giúp ba tôi!”

“Mong trưởng thôn phân xử giúp trưởng lão chúng tôi!”

Đám Kiều Chiến Bắc cũng nhao nhao quỳ xuống đất kêu lên, cảm xúc của cả đám rất kích động.

Tôn Khải Phong lập tức nóng nảy, ôm quyên nói: “Trưởng thôn, lần này là trưởng lão Vương Thanh Sơn chỉ điểm đệ tử của tôi, hai người so tài võ y, xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới có việc này, đây là chuyện vô cùng bình thường, không liên quan tới đệ tử Tiêu Tiến Đạt.”

“Thúi lắm! Nếu chỉ là so tài võ y, sao có thể khiến ba tôi như thế?”

Vương Anh Dũng giận dữ nói.

“Ba cậu thành ra như thế, chỉ có thể trách tài nghệ của ông ta không bằng người khác, còn oán người nào?”

Phan Lâm bình tĩnh nói.

“Anh...

Anh...

Anh..."

Vương Anh Dũng không nói nên lời rồi.

“Được rồi, mọi người đừng nói nữa, chuyện này tôi đã nghe được một chút từ chỗ tứ trưởng lão rôi, cũng có thể đoán ra được tình hình đại khái.

Chuyện này dừng ở đây, đừng nhắc lại nữa, hiểu không?”

Tô Bảo Minh trâm giọng nói.

“Dạ, trưởng thôn!”

Mọi người kêu lên, ai cũng không dám phản bác.

“Đi đi, đưa trưởng lão Vương Thanh Sơn tới chỗ thống lĩnh Quốc Việt chữa trị, những người còn lại...

Đều tản ra đi!”

Tô Bảo Minh vẫy tay lần nữa.

Lúc này mọi người tản đi.

“Khoan đã”

Bỗng nhiên Phan Lâm cao giọng kêu lên.

“Hửm?”

Mọi người quay đầu.

Chỉ thấy Phan Lâm tiến lên vài bước, ngăn cản đường đi của mọi người, lạnh nhạt nói: “Trưởng thôn, tôi và trưởng lão Vương Thanh Sơn đã nói trước với nhau, nếu như người nào thua, sẽ phải dập đầu nhận lỗi với đối phương! Hành động lần này của đệ tử không phải là vì khoe khoang bản lĩnh, mà là vì bảo vệ mặt mũi trưởng lão nhà tôi! Trưởng lão Vương Thanh Sơn đã thua, mong bọn họ thực hiện lời hứa!”

Những lời này vang lên, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

“Tiến Đạt sư đệ, trưởng thôn đều đã đến than y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o re <!--.share-buttons --> <!-

- Facebook Like Button --> <!-

- Google+ Button -->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play