*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mọi người trợn to mắt, hết hồn nhìn quả đấm kia, còn có chén trà bị đập nát dưới quả đấm.
Chỉ thấy Tô Vũ Nhi chậm rãi giơ tay lên, vuốt ve chút cặn trong lòng bàn tay, nhưng bàn tay này hoàn hảo không tổn hao gì, vân tuyệt đẹp và tinh xảo như cũ.
Thậm chí ngay cả dấu vết từng bị thương lúc trước, đều đã mờ đi nhiều.
“Cô chủ, cô cảm thấy tay đau không?”
Phan Lâm hỏi.
“Không đau! Không đau một chút nào, hơn nữa...
Tôi còn cảm thấy cái tay này của tôi tràn ngập sức lực!”
Tô Vũ Nhi hưng phấn nói.
“Không tệ!”
Phan Lâm gật đầu, xoay người nhìn Kiều Chiến Bắc còn đang trợn mắt há hốc miệng, bình tĩnh nói: “Nếu cô chủ dùng cái tay anh chữa trị cho cô ấy đập vỡ chén, chỉ sợ...
Đã không như vậy rồi.”
“Chuyện này...”
Sắc mặt Kiều Chiến Bắc khó coi.
“Tuy cái tay này cử động tự nhiên, nhưng mà vẫn còn hơi đau, cầm mấy thứ hoặc làm động tác cơ bản chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng muốn dùng tay này đập vỡ chén...
Chỉ sợ không làm được.”
Tô Vũ Nhi cố nở nụ cười nói.
Mọi người xung quanh đều không nói lời nào.
Không phải là bọn họ tin lời Tô Vũ Nhi nói, mà là bọn họ không thể phản bác phương pháp châm cứu của Phan Lâm! Nếu “Tiêu Tiến Đạt”
này thật sự sử dụng phi hoa thân châm...
Vậy chữa trị một bàn tay, quả thực không khỏi quá đơn giản rồi! Phương pháp châm cứu ý niệm của Kiều Chiến Bắc ở trước mặt phi hoa thần châm...
Căn bản không đủ nhìn.
Một cái là phương pháp châm cứu, một cái là thân châm, chênh lệch rất rõ ràng.
“Tứ trưởng lão, tôi nghĩ thắng bại đã phân rồi?”
Phan Lâm lạnh nhạt nói.
“Chuyện này...
Chuyện này...”
Sắc mặt tứ trưởng lão thay đổi liên tục, không dám đáp lời.
“Không có khả năng! Không có khả năng! Chắc chắn là giả! Chuyện này chắc chắn có vấn đề!”
Lúc này, một đệ tử bên phía nhị trưởng lão không tiếp nhận được sự thực này, trực tiếp khàn giọng kêu lên.
Kiều Chiến Bắc nhướng mày, vội vàng nói với sư đệ phía sau mình: “Sư đệ, cậu phát hiện có gì đó không đúng sao?”
“Nếu các anh hoài nghi mức độ lành của hai cái tay này, thì có thể mời nguyên lão trong tộc tiến đến kiểm tra, tôi nghĩ rốt cuộc mức độ khép lại vết thương của hai cái tay này thế nào, không thể gạt được nguyên lão trong tộc.”
Phan Lâm lạnh nhạt nói.
“Ách...
Chuyện này..
”
Đệ tử kia không nói.
Tất cả mọi người không nói chuyện.
<!--.share-buttons --> <!-
- Facebook Like Button --> <!-
- Google+ Button -->
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT