*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một ông cụ toàn thân là máu mà hai tay hai chân đều đeo xiềng xích bị đuổi vào thôn.
Phía sau ông ta là một người đàn ông trẻ tuổi cường tráng.
Người trẻ tuổi này như hung thần ác sát, tay cầm roi da, vừa chửi bậy vừa quất lên người ông cụ.
Ông cụ đau tới mức run cầm cập, toàn thân da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, đi được vài bước thì lảo đảo ngã xuống đất.
Cho dù như vậy người đàn ông trẻ tuổi vẫn không chịu bỏ qua, điên cuồng vút roi.
“Đi mau! Nhanh lên cho ông đây! Không đi nổi, bò cũng phải bò qua cho ông đây, nếu không ông đây quất chết lão già ông!”
Người trẻ tuổi hùng hùng hổ hổ, ra tay không nhẹ chút nào.
Tiêu Tiến Đạt nhướng mày, muốn tiến lên ngăn lại, nhưng bị Tiết Đan Chi kéo lại.
“Sư huynh, đó là người của đội chấp pháp trong thôn, chúng ta đừng đi nhiêu chuyện, chọc giận bọn họ, nếu không chúng ta sẽ gặp phiền phức rồi!”
Tiết Đan Chỉ vội vàng nhỏ giọng nói.
“Anh ta sẽ không đánh chết ông già kia chứ?”
Tiêu Tiến Đạt nhíu mày hỏi.
“Sư huynh đừng lo, ông cụ kia cùng lắm là chịu chút khổ về da thịt, không chết được, cho dù thật sự trọng thương gần chết, phía trên cũng sẽ cứu sống ông ta, dù sao ông †a không phải là phạm nhân bình thường.”
Tiết Đan Chi nói.
“Sao thế? Em quen ông cụ kia à?”
Tiêu Tiến Đạt nghiêng đầu hỏi.
“Chẳng lẽ sư huynh không biết sao?”
Tiết Đan Chỉ hỏi lại, vẻ mặt mờ mịt.
“Đương nhiên là anh biết...
Ông ta coi như là phản đồ của thôn Dược Vương chúng ta.”
Tiêu Tiến Đạt nói.
Lúc trước ông cụ này đi theo bên cạnh Tô Vũ Nhi, sao anh có thể không biết? Nhưng mà anh không ngờ tới ông cụ này vẫn bị bắt trở về...
Xem ra thôn Dược Vương không vì Tô Vũ Nhi trở vê mà dừng bắt đám người của cô ta...
“Phía trên không định giết ông ta à?”
Tiêu Tiến Đạt hỏi.
“Trước khi điển lễ tế thuốc hoàn thành, hẳn là sẽ không động vào bất cứ một người nào, nhưng đau đớn chắc chắn là phải ăn, dù sao bọn họ phản bội thôn, cuối cùng khó thoát khỏi cái chết..
”
“Thì ra là thế..
”
“Được rồi sư huynh, chúng ta trở vê đi.
Tối nay đám Phương sư tỷ muốn mời anh ăn một bữa cơm, nhận lỗi với anh, anh nhất định phải nể mặt tới nha”
Tiết Đan Chi cười nói.
Nhưng mà cô ta vừa mới dứt lời, một đệ tử đi tới.
“Ai là Tiêu Tiến Đạt?”
“Là Sở sư huynh?”
Tiết Đan Chỉ ngạc nhiên.
“Anh ta là ai thế?”
Tiêu Tiến Đạt hỏi.
<!--.share-buttons --> <!-
- Facebook Like Button --> <!-
- Google+ Button -->
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT