*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám người này đều là đệ tử của nhị trưởng lão sao? Mọi người vô cùng bất ngờ.

Đám đệ tử này đều là ưu tú trong ưu tú, tất cả đêu mắt cao hơn đầu, thủ đoạn thông thiên, ngày thường sẽ không để ý tới đám người như bọn họ, sao hôm nay lại tìm bọn họ rồi? “Tôi là Tiết Đan Chỉ, vị này là Tiêu Tiến Đạt, chư vị sư huynh tìm chúng tôi có chuyện gì sao?”

Tiết Đan Chi cẩn thận tiến lên hỏi.

“Tiết Đan Chi, Tiêu Tiến Đạt, cây thuốc Đồng Khánh hai người hái vê có vấn đề! Bây giờ mời hai người đi theo chúng tôi một chuyến, đến chỗ nhị trưởng lão giải thích.”

Một người trong đó nói.

“Cái gì? Thuốc mà chúng tôi hái có vấn đề sao? Chuyện này không có khả năng.

Lúc trước đội trưởng đã kiểm tra qua, đều bình thường cả, toàn bộ đều trùng với đơn thuốc mà”

Tiết Đan Chỉ vội vàng giải thích.

“Gô nói với tôi thì có ích lợi gì? Đến chỗ nhị trưởng lão nói đi! Lập tức đi theo chúng tôi một chuyến, nếu không quậy tới chỗ đội chấp pháp, chỉ sợ hai người xong đời rôi!”

Người nọ hừ lạnh nói.

Tiết Đan Chi có chút không cam lòng, nhưng đám Phương sư tỷ ở bên cạnh đã thúc giục.

“Sư muội, em đi xem đi, những người này không dễ trêu chọc, nếu em từ chối không để ý tới, đắc tội những sư huynh sư tỷ này, sau này sống ở thôn Dược Vương sẽ không dễ chịu!”

Phương sư tỷ khuyên nhủ.

“Chuyện này...

“Sư muội, đừng sợ, bọn chị sẽ đi cùng em, bọn họ sẽ không làm hại được em đâu!”

Phương sư tỷ lại nói.

Tiết Đan Chi gật đầu.

Mọi người đi theo đám người của nhị trưởng lão rời khỏi khu vực này.

Các trưởng lão ở thôn Dược Vương đều chiếm mỗi khu vực riêng.

Nhị trưởng lão ở khu tây nam, chiếm diện tích rất rộng, gần bằng đại trưởng lão, đệ tử ở trong khu vực này có khoảng mấy ngàn, đều do nhị trưởng lão dạy bảo học y.

Đám Phương sư tỷ, Tiết Đan Chi đi vào khu vực, liên được dẫn tới một từ đường lớn nhất bên phải.

Tiêu Tiến Đạt vốn không muốn tới.

Nhưng nếu không đến, chuyện này sẽ càng ầm ï hơn, đến lúc đó thân phận của anh sẽ bị lộ.

Càng nghĩ, chỉ có thể tới đây giải quyết, tốt nhất là nhân nhượng cho khỏi phiên phức.

Trong từ đường có bảy tám người của thôn Dược Vương.

Trong đó có một người, đúng là Vương Anh Dũng lúc trước! Tiết Đan Chi nhìn thấy, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

“Vương Anh Dũng, hóa ra là anh giở trò?”

Tiết Đan Chi nghiến răng kêu lên.

“Sư muội, những lời này của em là có ý than y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o re <!--.share-buttons --> <!-

- Facebook Like Button --> <!-

- Google+ Button -->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play