*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phan Lâm không trả lời câu hỏi của Tống Văn Trung, anh chịu đựng đau đớn như hỏa thiêu trong cơ thể, run rẩy lấy một cây kim châm cứu ra, đâm về phía mi tâm mình.
Chỉ trong nháy mắt, làn da màu đỏ đậm của anh đỡ hơn nhiều, cơ thể run rẩy cũng chậm rãi ổn định lại, thở ra một hơi.
Nhưng mà...
Khóe mắt anh xuất hiện lượng lớn tĩnh mạch đen xì, giống như con rắn đen nhúc nhích, da đầu của người xem run lên, nghiềm túc xem.
“Cái gì?”
Tống Văn Trung u mê.
“Họ Phan! Cậu điên rồi à?”
Quách Tuấn Trọng càng thê lương gâm thét.
Bốn phía vô cùng kinh ngạc, bọn họ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà thấy Phan Lâm đứng dậy một lân nữa.
Sừng sững ở trên sân, giống như người không xảy ra chuyện gì! “Chẳng lẽ là...”
Trương Quốc Hùng há to miệng, đôi mắt đờ đẫn.
“Phó hội trưởng Hùng, chuyện này là sao đây? Bác sĩ Lâm làm gì thế?”
“Phó hội trưởng Hùng?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Người xung quanh vội vàng hỏi Trương Quốc Hùng.
“Hai người các cậu, sao phải khổ như thế?”
Lúc này, ông Kiên vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên đứng dậy, bình tĩnh nói một cầu.
Mọi người trợn to mắt nhìn ông Kiên.
Có thể khiến ông ta nói như thể, đủ để thấy thủ đoạn này của Phan Lâm...
Không tâm thường! “Trương Quốc Hùng, tên nhóc này làm gì thế?”
Trịnh Nam Thiên cảm thấy không ổn, bất chợt quay đầu trừng Trương Quốc Hùng hỏi.
“Không phải là...
Cái đó đấy chứ?”
Hà Vĩ Hùng tiến lên hai bước, giọng nói đều đã phát run.
“Không sai! Chắc chắn không sai, là châm nghịch chuyển!”
Trương Quốc Hùng thở dài, khàn giọng nói.
“Vậy mà là châm nghịch chuyển?”
“Bác sĩ Lâm thật sự điên rồi à?”
Không ít bác sĩ nổi tiếng ở đây giật mình thay đổi sắc mặt.
“Châm nghịch chuyển? Đó là gì thế?”
Trịnh Nam Thiên hỏi.
“Đó là một phương pháp châm cứu của Quỷ Cốc Lưu! Rất nổi tiếng, phương pháp châm cứu này chỉ có một châm, đã có tác dụng nghịch chuyển sinh tử thay đổi âm dương! Rất nhiều bác sĩ nổi tiếng biết về phương pháp châm cứu này, nhưng một châm này...
Giống như châm hồi quang phản chiếu!”
Trương Quốc Hùng cúi đầu, run run nói.
“Hồi quang phản chiếu? Đó chính là nói...
Tên nhóc này đâm một châm này xong, tạm thời không có chuyện gì, nhưng...”
“Nhưng mà một tiếng sau, cậu ta sẽ phải chết không thể nghi ngời Cho dù là thần tiên đến đây, cũng không cứu sống được cậu tai”
Trương Quốc Hùng nói.
Trịnh Nam Thiên ngây ngốc.
Người xung quanh đều đã mơ hồ.
Đám người Hà Vĩ Hùng, Dương Long thiếu chút nữa choáng váng ngất lịm đi.
Phan Lâm đây là chôn vùi sinh mệnh của mình như vậy sao? Nhưng...
Anh còn có biện pháp nào khác? Cơ thể trúng ba tâng viêm độc anh cũng
<!--.share-buttons --> <!-
- Facebook Like Button --> <!-
- Google+ Button -->
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT