*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phan Lâm rời đi, bước đi hơi trâm trọng.
Tô Vũ Nhi im lặng nhìn bóng lưng Phan Lâm, nước mắt không khỏi chảy ra.
Cô ta xoay người trở về phòng, ngôi trên ghế, lấy một cái túi thơm tinh xảo ra, vừa xoa vừa như đang nghĩ gì đó.
Cốc cốc cốc.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Vũ Nhi vội vàng cất túi thơm, đi tới mở cửa.
Ngoài cửa có một ông cụ đang đứng.
“Bác Ôn?”
Tô Vũ Nhi kêu lên.
Ông cụ này là người của thôn Điền Dược mới, cũng là người từ thôn Dược Vương ra.
“Cô chủ, chuyện này cô đừng quá mức tự trách, nếu bác sĩ Lâm đồng ý ra mặt vì cô, thì cô cứ an tâm ở đây đợi, không sao đâu.”
Bác Ôn an ủi.
“Nhưng mà...
Thủ đoạn của thôn Dược Vương không phải là bác không biết! Cho dù bọn họ là bác sĩ cứu người, nhưng càng thích dùng độc! Người người đều cho rằng thôn Dược Vương hành y tế thế, nhưng không biết bọn họ hạ độc đếm hoài không hết...
Mà bác sĩ Lâm...
Hoàn toàn khác với bọn họi”
Tô Vũ Nhi thở dài, đôi mắt ửng đỏ.
“Lúc trước vì đòi lại nhân sâm, tôi đi tới học viện Phái Nam Y trồng thảo dược kiểu mới cho bác sĩ Lâm, trong thời gian này tôi đã hiểu biết một chút về bác sĩ Lâm.
Người này không chỉ vô tư cứu trợ dân chúng, còn sáng lập ra học viện Phái Nam Y giống như bệnh viện giống như trường học, truyền bá y thuật, tạo phúc cho dân chúng.
So với thôn Dược Vương có tiếng mà không có miếng, bác sĩ Lâm mới là bác sĩ chân chính, cho dù lúc trước tôi có khúc mắc với anh ấy, nhưng lúc này, tôi đã vô cùng bội phục anh ấy rồi.”
“Đúng vậy!”
Ông cụ thở dài, nghiêm túc gật đầu: “Hành động việc làm của học viện Phái Nam Y trong khoảng thời gian này, chúng ta đều thấy rõ, muốn nói hành y tế thế, thì phải là bác sĩ Lâm! Thôn Dược Vương không thể so được.”
“Nhưng mà cho dù bác sĩ Lâm có y đức, là một bác sĩ chân chính, nhưng luận về y thuật, anh ấy tuyệt đối không phải là đối thủ của thôn Dược Vương! Y thuật độc thuật của thôn Dược Vương quá lợi hại rồi! Bác Ôn, lần này bác sĩ Lâm lành ít dữ nhiêu rồi!”
Vẻ mặt Tô Vũ Nhi lo lắng nói.
Bác Ôn im lặng rồi.
Rất lâu sau, ông ta lại thở dài.
“Cô chủ, sao tôi lại không biết chứ? Nhưng mà...
Chúng ta có năng lực làm gi? Chẳng lẽ cô nguyện ý theo chân bọn họ trở vê à? Cô biết hậu quả trở về là gì, thay vì như vậy, chẳng bằng để bác sĩ Lâm thử một lần, nếu cậu ấy dám mở miệng, chắc chắn là có tự tin”
Bác Ôn nói.
Tô Vũ Nhi xoay người, hai tay nắm chặt lại.
Thư khiêu chiến đã nhận, tất nhiên là không lâu sau tin tức này sẽ truyền ra rồi.
Vốn dĩ loại chuyện này thuộc chuyện của một phái lánh đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT