*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có thể nói những lời này của Lưu Quốc Bảo vô cùng cuồng vọng và phách lõi.

Trịnh Tú Lan tức giận không nhẹ, lập tức cho gọi vệ sĩ của mình đến.

“Ông còn dám làm loạn ở quán nhà tôi hả? Được lắm, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc ông có ba đầu sáu tay gì, mà lại dám giêu võ dương oai ở chỗ này.”

Trịnh Tú Lan nổi giận đùng đùng nói.

“Con nhóc khốn kiếp này, sớm muộn gì tôi cũng sẽ xử lý cô.”

Lưu Quốc Bảo tức giận không thôi, ông ta còn muốn chửi rủa Trịnh Tú Lan.

Lúc này giọng nói của bà cụ nhà họ Lưu từ bên ngoài cửa hàng truyền đến.

“Quốc Bảo, con câm miệng lại cho mẹt”

Lưu Quốc Bảo khẽ giật mình, vừa quay đầu nhìn lại đã nhìn thấy bà cụ được Lưu Lăng Nhiên và Lưu Thu Yến đỡ đi vào bên trong quán cà phê.

Trịnh Tú Lan cau mày nhìn thoáng qua đám người vừa mới đi vào trong quán của mình.

“Bà Lưu, bà không đi tham gia tiệc mừng à, sao lại chạy đến đây thế? Đừng nói là mùi thơm trong quán cà phê này đã hấp dẫn bà đến đây đấy nhé? Nếu đã như thế, người làm phận con cháu như tôi sẽ mời bà một cốc cà phê, Tú Lan, cô đi pha cho bà Lưu đây một cốc cà phê, tính vào hóa đơn của tôi.”

“Được, anh Lâm.”

Sau khi nói xong, Trịnh Tú Lan xoay người đi đến quầy bar, bận rộn ở trong đó.

“Nhóc Lâm, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chắc hẳn cậu biết mục đích của bà già này đến đây là gì rồi, chúng ta nói ngắn gọn nhét”

Bà cụ nhà họ Lưu liếc mắt nhìn qua Phan Lâm.

“Bà Lưu muốn nói chuyện gì thế?”

Phan Lâm không vội vã, ngược lại rất từ tốn nói.

Bà cụ nhà họ Lưu khẽ hừ một tiếng, hỏi.

“Rốt cuộc cậu và đạo diễn Tống Khang có quan hệ như thế nào?”

“Quan hệ bạn bè.”

“Bạn bè ư?”

“Bà Lưu hoài nghi quan hệ giữa chúng tôi à?”

“Tôi rất hiếu kỳ, một người ở rể như cậu sao lại quen biết với một đạo diễn nổi tiếng hàng đầu ở trong nước như Tống Khang?”

Bà cụ nhà họ Lưu nghiêm túc hỏi.

Phan Lâm lắc đầu trả lời.

“Trước khi Chiến Hổ ra mắt, ông ta chẳng phải là đạo diễn hàng đầu gì, chẳng qua chỉ là một người đạo diễn đã lỗi thời mà thôi.”

“Cho dù ông ta có là một đạo diễn đã lỗi thời cũng không phải là người mà cậu muốn quen biết là quen biết được, giữa cậu và đạo diễn Tống Khang kia, tuyệt đối không đơn giản chỉ là bạn bè mà thôi.”

Bà cụ nhà họ Lưu nói.

“Vậy dựa theo như lời bà Lưu đây nói, giữa tôi và đạo diễn Tống Khang đó có vấn đề gì à?”

Phan Lâm cười hỏi.

“Giữa cậu và đạo diễn Tống Khang kia nhất định tôn tại một loại liên hệ lợi ích nào đó, nếu như bà già này đoán không sai, đâu tư cho đạo diễn Tống Khang là do cậu giúp đỡ ông ta kéo vê, đúng không?”

Sắc mặt bà cụ Lưu không chút thay đổi nói.

“Cái gì?”

Phan Lâm nao nao.

“Mẹ à, lời này của mẹ là có ý gì thế?”

Lưu Thu Yến vội vàng hỏi.

Đám người nhà họ Lưu đều cảm thấy rất ngoài ý muốn.

“Đến bây giờ mấy đứa còn không nhìn thấy rõ được thế cục à? Các người không thấy rõ, nhưng bà già này lại nhìn thấy được rõ ràng.”

Bà cụ nhà họ Lưu hừ lạnh một tiếng.

“Lý Cẩm nói rất đúng, đạo diễn Tống Khang rất coi trọng Phan Lâm này, bởi vì than y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o rethan y o re

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play