*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đám người nhà họ Lưu trầm mặc.
Những lời này của Lý Cẩm có ý gì, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.
Lưu Thu Yến càng thêm tức giận, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Lý Cẩm, nghiêm túc nói.
“Lý Cẩm, những lời này của cháu là có ý gì thế? Cháu muốn dì út với bác cả phải đi cúi đầu, mời cái thằng ở rể kia đến tham gia tiệc mừng hả?”
“Dì út à, cháu cũng không muốn như thế, nhưng những lời cháu nói đều là thật.”
Lý Cẩm thở dài một hơi, trên gương mặt của cô ta lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Dì út, nếu như các người thật sự không muốn đi cũng không sao, cháu sẽ không ép mọi người làm gì, cứ theo ÿý mọi người là được.”
“Như thế mới đúng chứ.”
Lưu Thu Yến có phần đắc ý gật đầu đáp.
Thế nhưng một giây sau lại nghe thấy Lý Cẩm nghiêng người nói với thư ký Thanh Vân kia.
“Thanh Vân, cô đi thông báo cho đạo diễn Tống Khang biết, bảo ông ấy hủy bỏ bữa tiệc mừng này đi.”
“Vâng cô Cẩm.”
Thanh Vân gật đầu đáp lời.
“Gái gì thế?”
Người nhà họ Lưu nóng nảy nói.
“Lý Cẩm, cháu đang làm cái quái gì thế? Chẳng lẽ thật sự vì Phan Lâm mà hủy bỏ bữa tiệc ăn mừng à?”
Lưu Thu Yến sốt ruột lên tiếng.
Bữa tiệc ăn mừng này không chỉ liên quan đến tương lai của Lý Cẩm mà còn liên quan đến việc, đây là một cơ hội tốt để thỏa mãn lòng hư vinh của đám người nhà họ Lưu.
Một lúc nữa, nếu như có phương tiện truyền thông đến, bọn họ hy vọng có thể tạo vài dáng trước ống kính, lên trên tivi, vê nhà tiện nói khoác nói lác, khoe khoang với mọi người.
Nếu lần này cứ thế không có, bọn họ cũng không muốn.
“Dì út à, cháu nhắc lại một lần nữa, bữa tiệc ăn mừng này có bị hủy bỏ hay không, quyền quyết định không nằm ở chỗ cháu mà là ở trong tay Phan Lâm, nếu như Phan Lâm không đến, cho dù cháu không thông báo cho đạo diễn Tống Khang biết, đạo diễn Tống Khang cũng sẽ hủy bỏ.”
Lý Cẩm nghiêm túc trả lời.
“Con nhóc này, cháu sao thế? Là phòng bán vé của phim này đạt doanh sô cao, là cháu trở thành minh tinh nổi tiếng, bữa tiệc ăn mừng này, mấy người mới là nhân vật chính, liên quan quái gì đến thằng con rể phế vật kia chứ?”
Lưu Quốc Bảo giận dữ chỉ vào mặt Lý Cẩm rồi mắng.
“Lý Cẩm, bác nói cho cháu biết, bây giờ giá trị bản thân của cháu đã vượt xa bản thân trước kia, đạo diễn Tống Khang gì đó kia, ông ta muốn ngôi lên vị trí đạo diễn hàng đầu trong nước, ông ta vẫn phải dựa vào cháu, ông ta không đắc tội nổi với cháu được, bữa tiệc ăn mừng này cháu qua nói với ông ta, không cho phép ông ta hủy bỏ, cháu có nghe thấy gì không?”
“Đúng thế Lý Cẩm, bác của cháu nói nói rất đúng, cháu không biết bây giờ mức độ nổi tiếng của cháu cao như thế nào đâu, phố lớn ngõ nhỏ, đều là áp phích của cháu đó, trên facebook, chỉ sổ phổ biến của các từ khóa liên quan đến cháu tăng vọt, sớm muộn gì cũng sẽ đứng đầu, khắp nơi trên cả nước đều là fan của cháu, cháu là một ngôi sao hoàn mỹ tập hợp đủ mọi yếu tổ, vừa xinh đẹp lại có khả năng diễn xuất cao, đạo diễn Tống Khang sẽ không vì chuyện tên phế vật kia rời đi mà đối chọi với cháu đâu, cháu đi nói với đạo diễn Tống Khang, không thể hủy bỏ tiệc ăn mừng này được!”
“Cháu chính là tiêu điểm của toàn trường, nếu không phải là cháu, sao bộ phim kia có thể hot như thế chứ? Đạo diễn Tống Khang nhất định sẽ phải nể mặt cháu.”
“Lý Cẩm, lúc này cháu không còn giống với ngày xưa, không còn là con vịt con xấu xí