*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Huỳnh Lam rời khỏi sảnh tiệc, mãi không thấy quay về, không khỏi làm Phan Lâm có chút bất ngờ.

Chẳng nhẽ có chuyện nên đi trước? Sao không thấy gọi gì cả? Phan Lâm liếc nhìn đồng hồ, lắc đầu bắt đầu tự mình ăn uống.

Huỳnh Thương Huyên thì cùng bạn học vừa nói vừa cười.

Một cô gái tóc ngắn chắc nhìn thấy Phan Lâm ngồi uống rượu một mình, khóe miệng nhếch lên đi tới.

“Anh trai à, anh tên là gì thế?”

“Phan Lâm.”

Phan Lâm cười đáp lại.

“Nhìn anh cũng không quá lớn tuổi, anh là thuộc hạ của chú Lam sao?”

“Không, tôi là bạn của ông ấy.”

“Anh còn trẻ như vậy mà đã làm bạn với chú Lam? Nhà anh chắc chắn rất ghê gớm đúng không?”

Đôi mắt cô gái tóc ngắn âm thầm sáng lên, như bắt được con rùa vàng, lập tức ngôi xuống bên cạnh Phan Lâm.

Nếu có thể làm bạn với Huỳnh Lam, làm sao có thể là một người bình thường? Nhưng Phan Lâm lắc đầu: “Nhà của tôi cũng không có gì đặc sắc lắm.”

“Ồ? Vậy nhà anh làm cái gì? Cha mẹ anh làm gì?”

Cô gái cười cười, cho rằng Phan Lâm khiêm tốn.

Nhưng Phan Lâm rất thành khẩn: “Nhà tôi không làm gì hết, mẹ tôi đã qua đời, cha tôi cũng không có việc làm.”

Vừa dứt lời, ly rượu trong tay cô gái tóc ngắn không khỏi run lên, nụ cười trêи mặt cô gái cứng lại rất nhiêu.

“Vậy làm sao anh quen được chú Lam?”

Cô gái tóc ngắn gượng cười hỏi lại.

Phan Lâm nghĩ nghĩ, cũng không muốn vạch trần quan hệ của Huỳnh Lam với mình, nên thản nhiên nói: “Tôi biết một ít y thuật.

Từng giúp cha của Huỳnh Lam khám bệnh, nên nên cứ thế quen biết.”

“Ồ, vậy anh chính là cái vị bác sĩ chân không kia!”

Không đợi cô gái tóc ngắn phát ra tiếng, Huỳnh Thương Huyên ở kia đột nhiên quay đầu, mở to mắt nhìn chằm chằm Phan Lâm.

Đoạn hội thoại giữa Phan Lâm và cô gái tóc ngắn bị tất cả những người người này theo dõi.

“Ồ? Cô biết tôi?”

Phan Lâm có chút bất ngờ.

“Tôi nghe chị gái tôi kể có một vị bác sĩ chân không đã chữa khỏi bệnh cho ông tôi, không ngờ lại là anh.”

Huỳnh Thương Huyền gật đầu nói.

Lời vừa dứt, Phù Vũ bên cạnh liền hổn hển ra tiếng: “Cho nên, tên này chỉ là một tên lang băm số đỏ không có giấy phép?”

“Không, hiện tại tôi đã có chứng chỉ.”

Lâm Dương bình tĩnh nói.

Anh là chủ tịch hiệp hội y tế Giang Thành, sao có thể không có giấy chứng nhận.

Nhưng giây tiếp theo. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play