*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tại nhà chính của nhà họ Dương chúng tôi có một vườn hoa tuyệt mệnh, vườn hoa này trông tuyệt mệnh hoa, một loại hoa có độc mà chỉ có nhà họ Dương chúng tôi có, mà Tuyệt Mệnh Đan, chính là dùng độc của tuyệt mệnh hoa tinh luyện thành.”

Tên kia nơm nớp lo sợ, sốt sắng nói.

“Thật sao?”

Phan Lâm mừng rỡ, lập tức hỏi: “Đã có Tuyệt Mệnh Đanl! Vậy thì chắc chắn phải có thuốc giải chứ?”

“Thuốc cũng có, nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

Phan Lâm hỏi lại.

Người nọ do dự một chút rồi thấp giọng nói: “Nhưng chỉ có một viên, hơn nữa đang nằm trong tay gia chủ của chúng tôi.”

“Cái gì? Chỉ có một viên?”

Phan Lâm ngạc nhiên.

“Chủ tịch Lâm, anh là bác sĩ giỏi như vậy, nếu như chúng ta lấy được độc của tuyệt mệnh hoa, anh có thể phân tích ra thành phân độc tính bên trong, sau đó luyện ra thuốc giải được không?”

Huỳnh Lam vội hỏi.

Phan Lâm lắc đầu: “Muốn luyện ra thuốc giải cũng không phải việc khó, chỉ là thời gian không cho phép, nếu như dùng hoa độc tiến hành tinh luyện, chỉ sợ Ái Vân không đợi được đến lúc tôi luyện được thuốc giải.”

“Cái này… Huỳnh Lam ngậm miệng.

“Nhà họ Dương chúng tôi cũng phải bỏ ra thời gian mười mấy năm mới tìm ra được thuốc giải cho loại độc này, hơn nữa cho tới bây giờ, xác suất luyện chế thành công của nó cũng chỉ có mười phần trăm, hơn nữa chỉ phí để luyện chế thuốc giải là rất lớn! Bác sĩ Lâm, tuy rằng anh rất giỏi, nhưng tôi thấy nếu anh muốn tìm ra thuốc giải trong thời gian ngắn ngủi mười ngày nửa tháng, là chuyện không thể nào… Dù với khả năng của anh, ít nhất cũng phải nửa năm thì may ra.”

Người kia nói.

“Vì vậy, tôi chỉ có thể đi hỏi gia chủ nhà họ Dương các người viên thuốc giải này rôi.”

Phan Lâm hít một hơi thật sâu.

“Đúng thế… Người kia cúi thấp đầu, giọng nói cũng nhỏ dần.

Phan Lâm liếc nhìn ông ta, cảm giác, cảm thấy người này còn đang giấu giếm mình cái gì đó, thích thú hỏi: “Ông có biết viên thuốc giải duy nhất này gia chủ nhà họ Dương để ở đâu không?”

“Tôi không biết chủ tịch Lâm, chuyện này, làm sao tôi có thể biết được?”

Người nọ vội vàng lắc đâu.

“Thật sự không biết sao?”

Phan Lâm cầm dao găm đặt lên ngực của ông ta, hơi dùng lực, lưỡi dao đã cắm vào thịt.

Người nọ sợ tới mức trêи mặt nhễ nhại mồ hôi, nghĩ lúc trước đáng nhẽ ra mình nên nói ra tất cả, cũng không muốn giấu diếm nữa, vội run giọng nói: “Bác sĩ Lâm! Tôi không biết vị trí cụ thể của thuốc giải ở đâu, tôi không biết, nhưng tôi biết rõ qua hai ngày nữa, nó chắc chắn sẽ không còn ở nhà họ Dương chúng tôi nữa!”

Ông ta vừa nói xong, mọi người đều rất ngạc nhiên.

“Ông có ý gì?”

Phan Lâm lạnh hỏi.

“Bác sĩ Lâm, có chuyện anh không biết, hai ngày sau, nhà họ Dương chúng tôi sẽ tổ chức một nghỉ thức chọn rể, rất nhiều người mượn cơ hội chọn rể này tới cửa xin thuốc, trong đó có người là nhân vật lớn có thực lực thân phận vô cùng trác tuyệt, viên thuốc này, hơn phân nửa là sẽ được lấy ra ngoài vào ngày chọn rể hôm ấy.”

Người nọ nơm nớp lo Sợ nói.

Biểu cảm của Phan Lâm nghiêm túc.

“Chủ tịch Lâm, từ giờ đến lúc đó, thời gian rất cấp bách.”

Huỳnh Lam trầm giọng nói.

Phan Lâm yên lặng khẽ gật đầu, mắt nhìn những người này, thấp giọng nói: “Trước giam bọn họ lại, gọi mấy người trông coi, —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play