*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng thì gã có chòm râu dê đã hiểu rồi.

Bọn họ là người luyện võ, tốc độ nhanh, chạy nhanh, nếu tách nhau ra chạy, chắc chắn vẫn có người còn sống chạy đi được.

Nhưng bọn lính đánh thuê này thì khác.

Bọn họ chỉ là những người khỏe mạnh và nhanh nhẹn hơn người bình thường một chút, không thể sánh được với tốc độ của những viên đạn này bắn ra, nếu không có xe, bọn họ cũng không thể chạy khỏi núi Đông Hoàng này được.

Nếu như Phan Lâm thu thập người nhà họ Dương xong, lại quay đầu đuổi theo bọn họ, chắc chắn có thể đuổi kịp.

Đến lúc đó Phan Lâm muốn tính sổ, bọn họ sẽ không một ai có thể thoát, toàn bộ đều phải chết! Bởi vậy, người đàn ông cao to vạm vỡ mới quyết định khống chế đám người nhà họ Dương, bảo vệ được cái mạng của mình đã rồi hãy nói.

“Đáng giận, không ngờ tao lại thuê trúng một nhóm vô ơn!”

Gã có chòm râu đê chửi âm lên.

“Vô ơn? Hừ, lúc trước khi nhận việc tôi đã hỏi ông rồi, nhiệm vụ này có khó giải quyết không? Nếu như là người võ đạo thì tôi sẽ không nhận, ông lại nói không phải người võ đạo, chỉ là một tên bác sĩ bình thường, bây giờ thì sao? Mẹ kiếp, đây mà là bác sĩ cái gì? Cái này đậu má nhà nó, là siêu nhân luôn rồi! Ông đây có thể đối phó được sao? Ông bán tôi đi, còn dám mắng tôi vô ơn? Trêи đời này có chuyện như vậy sao?”

Thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê nói.

“Mày… Gã có chòm râu dê quýnh lên, gâm nhẹ một tiếng, đột nhiên nhào về phía trước, trực tiếp nhích tới gần thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê.

“Á! Anh ta quýnh lên, lập tức nổ súng.

Nhưng khoảng cách quá gần, tốc độ của đối phương lại quá nhanh, một băng đạn mà cũng không trúng được viên nào.

Thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê quá sợ hãi, sợ tới mức liên tiếp lui ra sau.

Cũng may mục tiêu của gã có chòm râu dê căn bản cũng không phải là anh ta, sau khi tới gân, gã giật mạnh cây súng trong tay của thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê.

Cạch! Cây súng bị hủy ngay tức thì.

Gã có chòm râu dê thuận thế chạy trốn vê phía trước.

Mục đích của gã vẫn là muốn chạy đi.

Nhưng mới chỉ chạy được mấy bước, tốc độ của gã đã chậm lại, biểu cảm cũng càng lúc càng trở nên kinh hãi.

Phan Lâm vốn đang ở sau lưng, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt của gã.

Những người có mặt ở hiện trường lúc này cũng mới phản ứng lại. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play