*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Câu này vừa thốt ra, tự nhiên khiến hiện trường xôn xao.
Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, lần lượt nhìn vê phía Phan Lâm.
“Thi đấu y thuật?”
“Chuyện này quả thật thú vị!”
“Tân giáo chủ của chúng ta tuy là y võ, nhưng tôi nghĩ anh ấy nhất định không biết y thuật của trưởng lão Phong Tín Tử rốt cuộc đã đạt đên mức nào.
Thi đấu y thuật với trưởng lão Phong Tín Tử? Chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?”
“Tôi thấy vị giáo chủ trẻ tuổi này của chúng ta xong rồi!”
“Tôi thừa nhận thực lực anh ấy rất mạnh, nhưng về mặt y thuật, vẫn phải xem trưởng lão Phong Tín Tử”
“Giáo chủ này có chút ngông cuồng.”
Một vài giáo chúng châu đầu ghé tai, nhỏ giọng bàn tán.
Hiển nhiên, họ đều không xem trọng Phan Lâm.
Dù sao so với Phan Lâm, họ hiểu rõ Phong Tín Tử hơn.
Còn về Phong Tín Tử, sau khi nghe thấy Phan Lâm nói lời ngông cuồng xong, gần như muốn nổ tung.
“Cậu nói gì? Cậu muốn thi y thuật với tôi? Ngông cuồng! Quá ngông cuồng!!”
Phong Tín Tử chỉ Phan Lâm, kϊƈɦ động đến mức toàn thân run rẩy, liên tục gào thét: “Nếu đã như vậy, cứ đến đây! Tôi muốn xem thử cậu rốt cuộc có bản lĩnh gì nói ra những lời như vậy!”
Nói xong, Phong Tín Tử xông vê trước.
“Cậu định thi cái gì? Thi thế nào??”
“Thi y thuật đi, nơi này nhiêu giáo chúng bị thương như vậy, chúng ta lấy kỳ hạn một nén nhang, xem thử trong vòng một nén nhang ai có thể chữa trị cho nhiều giáo chúng hơn, người đó sẽ thắng.”
Phan Lâm mặt không biểu cảm nói.
“Ha, đừng tưởng cậu làm giáo chủ Đông Hoàng giáo tôi sẽ sợ cậu! Cả đời bà già này chưa từng sợ ail Huống hồ là tên nhóc như cậu! Đến đây! Lấy đỉnh lò châm bạc của tôi ra!”
Phong Tín Tử phất tay, hét lớn.
Lập tức có đệ tử Bách Thảo đường vội vàng chạy xuống, lấy châm bạc cho Phong Tín Tử.
“Gọi những giáo chúng bị thương qua đây, ưu tiên người bị thương nặng, sau đó chuẩn bị đốt nhang!”
Phan Lâm lên tiếng.
“Vâng, giáo chủ!”
Người bên cạnh lập tức sắp xếp.
Một lúc sau, trước bãi lau sậy xuất hiện hai hàng người rất dài.
Phan Lâm và Phong Tín Tử đều ngôi xuống.
“Có thể bắt đầu chưa?”
Phong Tín Tử lạnh lùng nhìn chằm chằm Phan Lâm hỏi.
Phan Lâm nhìn đội ngũ trước mặt, nghiêng đầu nói: “Chỉ có vài người bị thương thế này thôi sao?”
Người bên cạnh sửng sốt, lên tiếng: “Giáo chủ, thuộc hạ không hiểu ý của ngài..
”
“Sắp xếp thêm người xếp hàng đi.”
“A? Đây…”
Vẻ mặt người đó ngơ ngác.
“Hừ, nực cười, người bị thương ở đây đã hơn trăm người, trong thời gian một nén nhang cậu có thể khám hết cho những người này đã là không tệ rôi, còn chê người ở đây ít? Cậu đang cố làm ra vẻ sao?”
Phong Tín Tử khinh thường nói.
“Ếch ngồi đáy giếng cuối cùng cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng!”
Phan Lâm lười đấu võ mồm với Phong Tín Tử, phất tay: “Đi sắp xếp đi.”
Người đó thấy vậy, cũng không nói nhiều nữa, chỉ đành đi sắp xếp.
Một lúc sau, hàng dàng phía Phan Lâm lại tăng lên gần gấp đôi.
—————————-