Lời nói của Phan Lâm khiến người nhà họ Lý sửng sốt.
Không nợ?
Nếu muốn nói nợ, đứa con rể này quả thật nợ nhà họ Lý, dù sao sau khi anh ấy vào ở rể không làm ra được đồng nào cho Lý gia, vì vậy anh ấy hoàn toàn phụ thuộc vào Lý Ái Vân.
Đứa con rể này, dựa vào đâu mà bàn đến chuyện này?
Họ Lý chế nhạo.
“Đi đây!”
Không đợi nhà họ Lý hoàn hồn lại, Phan Lâm đã xoay người bước ra ngoài.
“Chờ đã!” Lão thái thái hét lên.
Phan Lâm hơi dừng lại.
“Lý Cường.”
“Bà nội!” Lý Cường đứng lên.
“Cháu đi với Phan Lâm, cháu là con trai của thằng Minh, nên biết cách ăn nói thế nào, đừng để cậu ta nói nhảm, kẻo chọc giận nhà họ Huỳnh, mang tai họa cho nhà họ Lý chúng ta.” Lão thái thái nói.
Lý Ái Vân nghe thấy sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Lão thái thái không tin tưởng Phan Lâm thì thôi đi, lại còn đề phòng anh, sợ Phan Lâm nói bậy bạ trước mặt nhà họ Huỳnh, làm cho họ Lý và họ Huỳnh thù nhau!
Lão thái thái suy cho cùng vẫn không coi Phan Lâm như người nhà của mình?
Nhưng nghĩ lại cũng phải, dù sao lần này lão phu nhân cũng xem Phan Lâm thành vật thế mạng!
Với suy nghĩ của người bình thường thì làm sao không ghét nhà họ Lý cho được?
“Bà nội, sao... sao bà có thể làm như thế?”
Lý Ái Vân rưng rưng lệ.
“Ái Vân, cháu yêu cậu ta sao?” Lão thái thái ngây người hỏi.
Lý Ái Vân sững sờ.
Yêu?
Sao có thể như thế được!
Nhưng dù không yêu thì ít nhất trên danh nghĩa anh ấy vẫn là chồng của cô!
Lý Ái Vân luôn là một người phụ nữ rất nguyên tắc, trước khi ly hôn, cô sẽ không làm ngơ bỏ mặc Phan Lâm.
Lão thái thái thở dài: “Ái Vân, ba năm qua con cũng đừng nghĩ nhà họ Lý thiếu nợ con cái gì, muốn trách thì phải trách ông nội con. Nếu không phải ông nội đã chết của con ngoan cố gả con cho Phan Lâm, chúng ta cũng sẽ không đối xử với con như thế. Bà biết, con vốn không thích người đàn ông này, thậm chí kết hôn ba năm rồi các con vẫn chưa vượt qua ranh giới. Nếu con đã không thích, thế nên mối quan hệ của các con chấm dứt ở đây đi. Phan Lâm, cậu nên gánh chịu trách nhiệm của cậu, sau khi chuyện Lý Minh kết thúc, các con đến Cục Dân chính để lấy giấy chứng nhận ly hôn. Ái Vân, bà sẽ thu xếp một nhà chồng tốt hơn cho con đảm bảo con hài lòng!”
Những lời này có thể nói là bóp nát suy nghĩ cuối cùng của Phan Lâm về nhà họ Lý.
Cùng lúc đó, Lý Ái Vân kinh ngạc không nói nên lời.
Hóa ra lão thái thái cũng có suy nghĩ như vậy.
Thảo nào bà ấy muốn gạt bỏ Phan Lâm.
Thảo nào bà ấy lại ác ý với Lý Ái Vân đến vậy.
Bà ta không chỉ nghĩ Phan Lâm đã hủy hoại tương lai của nhà họ Lý, mà còn vì muốn Lý Ái Vân biết cái giá phải trả của việc không có được một người chồng tốt, để Lý Ái Vân nghe lời bà ta!
Lý Ái Vân chưa từng động lòng với Phan Lâm, với khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, sợ gì không gả được người tốt?
Lão thái thái quả thật là lão thái thái, đúng là mưu mô khó lường.
Và dường như tai họa do Lý Minh gây ra cũng trở thành cái cớ để bà ta đuổi Phan Lâm đi.
Phan Lâm cười nhạt.
Cả căn nhà im ắng một lúc.
Họ Lý thầm ngưỡng mộ trí tuệ của lão phu nhân, cùng nhau nhìn Lý Ái Vân chờ đợi quyết định của cô.
Lý Ái Vân cúi đầu, vẻ mặt đau khổ.
Phan Lâm không nói gì.
Không biết qua bao lâu, Lý Ái Vân rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Ông nội từng nói với tôi, nếu muốn ly hôn, thì phải đợi năm năm.”
Tam cô lục bà trong nhà họ Lý cau mày.
“Ông nội con chết rồi, hơn nữa con nghe lời ông nội mà không chịu nghe lời bà nội sao?” Lão thái thái có chút tức giận.
“Nhưng đây cũng là điều mà con đang suy nghĩ." Lý Ái Vân thì thào.
“Ái Vân, ba năm qua, Phan Lâm là người như thế nào, con còn biết rõ hơn chúng ta, tự hỏi bản thân, liệu con có hạnh phúc bên cậu ta không? Ba năm qua, con đã phải chịu bao nhiêu lời đồn đại, chịu biết bao nhiêu ánh mắt mỉa mai của người khác, nam nhân như vậy, không xứng đáng với con!” Lý Siêu bất ngờ lên tiếng.
Trong nhà họ Lý, Lý Siêu rất ít khi nói chuyện với Phan Lâm, nhưng lời nhận xét của ông ta không nhằm vào Phan Lâm, mà là sự thật khách quan.
“Nhưng...” Lý Ái Vân muốn nói gì đó.
Đúng lúc này, một giọng nói phát ra từ gần đó.
“Nếu cô muốn ly hôn, tôi sẽ không phản đối.”
Khi nghe thấy điều này, Lý Ái Vân như bị sét đánh và nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Là Phan Lâm!
Anh ấy tỏ ra rất bình tĩnh.
Không vui không buồn, như thể đã chấp nhận tất cả những điều này.
“Ô, coi như còn có chút lương tâm.”
Phạm Ngọc Châu ậm ừ.
“Nghĩ sớm không phải tốt hơn sao? Ba năm thanh xuân quý giá của Ái Vân bị cậu lãng phí, thật không đáng!” Hứa Hữu Tuệ cũng lên tiếng, giọng nói có chút chua xót.
“Tên phế vật cuối cùng cũng thông minh ra rồi.”
“Em họ, những ngày khó khăn của em đã qua rồi!”
Lý Mẫn và Lý Ngọc Quang cũng lên tiếng ủng hộ.
Biết được Lý Ái Vân muốn ly hôn, thái độ của bọn họ cũng đã tốt lên rất nhiều. Dẫu sao bọn họ cũng không dám đảm bảo sau này Lý Ái Vân sẽ được gả vào một gia đình thế nào, lỡ như được một bước lên mây, bọn họ sau này vẫn phải ôm đùi Lý Ái Vân.
Đầu óc của Lý Ái Vân bị lời nói của những người này làm cho rối loạn, sau khi nghe những lời này của Phan Lâm, cô càng thêm hụt hẫng.
Cô ngây người nhìn Phan Lâm.
Hai hàng nước mắt trong veo rơi trên khuôn mặt cô.
Cô hít một hơi thật sâu và khàn giọng nói: “Để tôi suy nghĩ.”
Phan Lâm bên cạnh khẽ thở dài.
Anh biết Lý Ái Vân muốn ly hôn, nhưng vì di ngôn của Lý lão gia, cô sẽ không nói ra, bây giờ bà nội cũng khuyên, cả nhà đều khuyên, cô bắt đầu cảm thấy mơ màng.
Thực ra Phan Lâm cũng chẳng có nhiều tình cảm với Lý Ái Vân, sở dĩ anh giúp Lý Ái Vân là vì tôn trọng cô.
Dẫu sao ba năm sống ngụy trang thành một tên phế vật của anh cũng không dễ dàng gì, nếu là người phụ nữ khác, Phan Lâm sớm đã bị đá sang một bên.
Nhưng cho dù Lý Ái Vân chán ghét, cô cũng không bao giờ từ bỏ.
Có bao nhiêu phụ nữ làm được điều này trong xã hội ngày nay? Hơn nữa đó còn là một người phụ nữ xinh đẹp.
“Được rồi, ta sẽ cho con thời gian suy nghĩ.” Lão phu nhân biết mình không thể vội vã được nên không nói gì thêm.
“Cộc! Cộc! Cộc!”
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Những người trong phòng giật mình.
“Ai thế?”
Lý Ngọc Quang ra mở cửa.
“Phan Lâm là ai?” Ở cửa một người mặc đồ vest lạnh lùng đứng hỏi.
“Chú Lam muốn nói chuyện với Phan Lâm.” Người đàn ông không gì thêm.
“Vậy sao?” Lão lão thái thái trầm mặc chốc lát, nói với Phan Lâm: “Phan Lâm, cậu đi cùng cậu ta! Cậu nói càng ít càng tốt để Lý Cường nói, hiểu không?”
Nhưng Phan Lâm phớt lờ lão thái thái và đi thẳng ra cửa.
Lý Cường vội vàng đuổi theo.
Điều khiến Phan Lâm bất ngờ là, Lý Ái Vân cũng đi theo.
“Em đi theo làm gì?”
“Anh là chồng của tôi, tôi làm sao có thể không đi theo?” Lý Ái Vân khàn giọng nói.
“Vừa nãy chỉ cần em gật đầu, thì chúng ta sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.”
Lý Ái Vân không nói gì, chỉ quay mặt sang một bên.
Đây có phải là áy náy không?
Tuy nói như thế, nhưng cái đầu này, e rằng sẽ nhanh chóng gật rồi phải không?
Phan Lâm cười thầm.
Cả ba lên xe và phóng nhanh về phía nhà họ Huỳnh.
Trên đường đi, Lý Ái Vân không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, Lý Cường khá căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy Phan Lâm, trên mặt anh ta luôn hiện lên vẻ khinh thường.
Anh ta thích vinh hoa phú quý, trong mắt anh ta, Phan Lâm chính là thủ phạm khiến nhà họ Lý và nhà họ Hàn liên hôn thất bại, vì vậy anh ta rất căm phẫn Phan Lâm.
“Lát nữa đến nhà họ Huỳnh có biết phải làm gì không?” Lý Cường hạ giọng.
Phan Lâm nhắm mắt làm ngơ, không thèm để ý đến.
“Hừm, cho mày biết tay.” Lý Cường khó chịu.
Lúc này, điện thoại của Phan Lâm rung lên.
Kết nối.
“Thầy Lâm, thầy đang ở đâu? Tôi có bệnh nhân đang cấp bách, bất lực, thầy nếu rảnh thì đến đây càng sớm càng tốt được không? Có lẽ cả tỉnh Giang Nam này chỉ có thầy mới có thể chữa được.” Ông Hà ở bên kia điện thoại nói với giọng lo lắng.
“Ông Hà, hiện tại tôi hơi vội, có thể không tới được.” Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Có việc gì gấp? Có thể hoãn lại được không? Chuyện liên quan đến tính mạng đấy.” Giọng nói của Ông Hà càng lúc càng to.
“Chuyện bên tôi cũng liên quan đến mạng người, đợi tôi xử lý xong sẽ qua đó, bệnh nhân bên ông có thể chống cự bao lâu?” Phan Lâm hỏi.
“Năm giờ.”
“Đủ rồi.”
Phan Lâm cúp điện thoại.
Bình thường anh sẽ không ra tay cứu người, trừ khi người quen cầu anh ta, hoặc anh ta nghĩ rằng người này có giá trị.
Suy cho cùng, anh vốn chẳng phải là một đại thánh nhân huyền hồ tế thế gì đó.
Trong biệt thự.
Ông Hà đặt điện thoại xuống, thở dài.
“Ông Hà, người đó nói cái gì?” Huỳnh Lam vội vàng hỏi.
“Cậu ta có chuyện gấp, sẽ đến muộn một chút, chắc không có vấn đề gì, tôi đi trước xem tình hình của Huỳnh Hạo Thiên, khi nào gần xong, tôi sẽ gọi điện lại hỏi thử xem. Đừng lo lắng, không bị lỡ đâu.”
“Vất vả rồi!” Huỳnh Lam cảm kích nói.
Ông Hà vào phòng, Huỳnh Kim Thi cũng đi theo để phụ giúp.
Huỳnh Lam đứng ngồi không yên.
Hàn Trung liếc mắt cười.
Anh ta không biết người bạn mà ông Hà đang nói đến là ai, nhưng anh biết rằng những gì sắp diễn ra sau đó sẽ rất thú vị.
30 phút sau, Huỳnh Tân chạy đến.
“Ba, nhà họ Lý đến rồi, còn có Phan Lâm kia nữa.”
“Gọi họ qua đây.”
“Dạ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT