Nói thật lòng thì Diệp Lăng Thiên không nhớ rõ ngày sinh nhật cụ thể của Hứa Hiểu Tinh là ngày nào, nhưng mà suy nghĩ lại thì đúng là ngày nào đó trong khoảng thời gian gần đây, nhớ đến Hứa Hiểu Tinh, trong lúc nhất thời trong lòng của Diệp Lăng Thiên cảm thấy có hơi áy náy. Cái tên của người phụ nữ này đã lâu lắm rồi không xuất hiện trong lòng mình, dường như là người này đã sớm rời đi thế giới của mình, nhưng mà thật ra Diệp Lăng Thiên suy nghĩ kỹ lại một chút, hình như là mỗi lần mình gặp phải nguy hiểm hay là gặp phải khó khăn gì đó, Hứa Hiểu Tinh đều luôn ở bên cạnh mình, từ xưa đến nay chưa từng rời khỏi.

Diệp Lăng Thiên cũng đã quên mất bao lâu rồi mình không chủ động liên lạc với Hứa Hiểu Tinh, nghĩ đến đây, anh cảm thấy hình như là mình rất đáng chết.

Suy nghĩ thật lâu, Diệp Lăng Thiên mới gọi Tiểu Lâm tới.

“Diệp tổng, anh có dặn dò gì?”

“Ngồi đi, Tiểu Lâm, tôi chỉ muốn hỏi cô một chuyện, tôi có một người bạn, là một cô gái, ngày hôm nay là ngày sinh nhật của cô ấy, tôi nghĩ lâu lắm rồi mà cũng không nghĩ ra sẽ tặng cho cô ấy món quà gì. Cô là con gái, cô suy nghĩ giúp cho tôi thử đi, tôi nên tặng món quà gì đây.” Diệp Lăng Thiên hỏi Tiểu Lâm.

“Diệp tổng, chuyện này... chuyện tặng quà này, mối quan hệ khác nhau thì quà cáp cũng không giống nhau, tôi xin mạo muội hỏi một câu, anh... với cô gái này có mối quan hệ như thế nào? Là bạn bè bình thường hay là..." Tiểu Lâm hỏi.

Mặc dù là Tiểu Lâm không nói rõ nhưng mà Diệp Lăng Thiên biết ý của cô ta, cẩn thận suy nghĩ lại mối quan hệ của mình với Hứa Hiểu Tinh, một lúc sau anh mới lên tiếng nói: “Là bạn bè, nhưng mà là loại bạn bè vô cùng tốt ấy, cô hiểu cái tôi nói có ý gì không?”

“Vậy... cô ấy thích cái gì?” Tiểu Lâm lại hỏi lần nữa.

“Thích gì hả?” Diệp Lăng Thiên thấp giọng tự thầm thì, suy nghĩ thật lâu, anh mới phát hiện ra thật ra anh hoàn toàn không có hiểu biết gì đối với sở thích của Hứa Hiểu Tinh, anh thật sự không biết rốt cuộc là Hứa Hiểu Tinh thích cái gì.

“Cô ấy rất thích trồng hoa cỏ.” Rất lâu sau đó, Diệp Lăng Thiên mới lên tiếng nói, anh nhớ kỹ ở trên ban công ở trong nhà Hứa Hiểu Tinh có trồng rất nhiều loại cỏ, trong khoảng thời gian Hứa Hiểu Tinh đến thành phố B, anh còn chăm sóc chúng cho cô, trí nhớ của anh về sở thích của Hứa Hiểu Tinh hình như là cũng chỉ có cái này thôi.

“Hoa cỏ hả? Cái này phải tặng như thế nào đây, nếu như mà tặng hoa cỏ thì cũng không phù hợp cho lắm, cô ấy độc thân hả?”

“Độc thân.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

“Nếu không thì anh tặng cho cô ấy một con thú cưng đi.”

“Thú cưng?”

“Đúng rồi đó, đừng nhìn đi cô ấy là người trẻ tuổi, sống có một mình, thích trồng hoa cỏ như vậy, bình thường mà nói tâm lý đều rất cô đơn. Người già làm vườn là để rèn luyện sức khỏe, còn người trẻ tuổi nếu như không cô đơn thì ai lại thích trồng mấy cái này cơ chứ, cho dù có trồng thì cũng rất khó trở thành sở thích. Cô ấy thích cái này, cũng đủ để nói rõ trong lòng của cô ấy thật ra rất cô đơn, hơn nữa bản chất trời sinh con gái đối với mấy động vật nhỏ như thế này sẽ có cảm giác thân thiết, tôi cảm thấy nếu không thì anh đến thị trường bán thú cưng mua cho cô ấy một con thú cưng đi. Dù sao thì lần trước sinh nhật của tôi, một người bạn của tôi có tặng tôi một con chó teddy, tôi rất thích nó.” Tiểu Lâm nói xong thì lại đỏ mặt.

“Ý của cô là có thể tặng cho cô ấy thú cưng, có đúng không? Chuyện này... chuyện này thích hợp hả?” Diệp Lăng Thiên không dám tin, lần đầu tiên anh nghe thấy tặng quà sinh nhật cho người ta mà lại muốn tặng chó.

“Tôi cũng chỉ nói tùy tiện mà thôi, anh cũng đừng cho là thật, thật ra thì muốn tặng cái gì trong lòng anh rõ ràng nhất, anh cảm thấy dựa vào mối quan hệ bạn bè giữa anh và cô ấy, hẳn nên tặng cái gì, anh cảm thấy cô ấy sẽ thích cái gì đó.” Cuối cùng, Tiểu Lâm lại nói.

“Ừ được rồi, cô đi trước đi, tự tôi suy nghĩ một chút xem.” Diệp Lăng Thiên cũng gật đầu.

Cuối cùng anh vẫn cảm thấy ý kiến tặng cho Hứa Hiểu Tinh một con chó có chút không đáng tin cậy, tặng quà sinh nhật cho người ta lại tặng một con chó, cứ luôn cảm thấy sao sao ấy, nhưng mà có làm thế nào Diệp Lăng Thiên cũng không suy nghĩ ra được nên tặng cái gì cho Hứa Hiểu Tinh.

Nghĩ một hồi, cuối cùng anh cũng chẳng nghĩ được cái gì hết, sau đó anh lại bắt đầu làm việc. Làm việc đến buổi chiều, Diệp Lăng Thiên trốn việc sớm, sau đó lái xe đi đến trung tâm thương mại, sau đó anh đi vòng vòng trong trung tâm thương mại xem xem có cái gì đó thích hợp mua cho Hứa Hiểu Tinh không. Anh vẫn còn nhớ rõ lần trước Hứa Hiểu Tinh tặng cho anh một cây bút, cũng là ngày hôm đó Hứa Hiểu Tinh đã tỏ tình với mình, anh cũng đã từ chối Hứa Hiểu Tinh, kết quả cuối cùng Hứa Hiểu Tinh khóc vô cùng đau khổ, bất kể như thế nào thì Diệp Lăng Thiên cũng sẽ không quên đoạn ký ức này.

Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên mua cho Hứa Hiểu Tinh một cái túi xách, về phần nó có đẹp hay không thì anh cũng không nhận xét được, anh kêu nhân viên bán hàng chọn cho anh, dù sao cũng không rẻ, túi xách có giá trị ba mươi triệu, nghe nói là nhãn hiệu gì đó, dù sao thì Diệp Lăng Thiên cũng không hiểu rõ.

Anh muốn gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh, nhưng mà nghĩ tới chuyện tặng đồ cho người ta mà còn gọi điện thoại cho người ta tới lấy, hình như là cũng không phù hợp cho lắm. Kết quả, anh tự mình lái xe đến trường học của Hứa Hiểu Tinh.

Anh bước chân vào trường học này một lần nữa, Diệp Lăng Thiên cũng có chút xúc động, đã lâu lắm rồi anh không bước vào trường học này, trong đoạn thời gian khó khăn nhất hồi đó gần như là ngày nào anh cũng đi ngang qua cái trường này, anh đã sờ từng ngọn cây cọng cỏ trong trường học này, rất rõ ràng, có thể nói là trong trường học này cũng để lại rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp giữa anh và Diệp Sương, giữa anh với Hứa Hiểu Tinh. Chỉ là từ đó về sau mình bắt đầu gây dựng sự nghiệp, từ từ hình như cũng không còn có tâm trạng và thời gian đến trường học ngắm cảnh một chút.

Diệp Lăng Thiên luôn nhớ kỹ lần trước mình đến trường học, hình như là mình chạy xe xích lô đi ngang qua trường học, chạy ra phía sau bán đồ nướng, ngày hôm nay mình lại chạy một chiếc xe hơi cao cấp như thế. Nghĩ đến chuyện này, Diệp Lăng Thiên cũng không khỏi cảm thán, mặc dù là anh không muốn thừa nhận nhưng mà cũng không thể không thừa nhận, cùng với sự tích lũy địa vị xã hội và tiền bạc, con người cũng sẽ có thay đổi về mặt tâm lý.

Diệp Lăng Thiên lái xe chạy vào bãi đậu xe trước tòa nhà nơi mà Hứa Hiểu Tinh đang dạy học, nhìn một chút, tìm được xe của Hứa Hiểu Tinh, đúng lúc ở bên cạnh không có xe đậu, Diệp Lăng Thiên liền dừng xe ở bên cạnh xe của Hứa Hiểu Tinh. Anh không chuẩn bị vào phòng làm việc của Hứa Hiểu Tinh, anh chỉ muốn chờ Hứa Hiểu Tinh tan làm là được rồi. Đối với một đống nam nữ trong phòng làm việc của Hứa Hiểu Tinh, anh thật sự không có cách nào tiêu hóa, suy nghĩ lại mà cảm thấy tê dại cả da đầu, đặc biệt là trong số đó có hai cô gái miệng lưỡi thật sự quá độc, hơn nữa giữa anh với Hứa Hiểu Tinh truyền ra nhiều lời đồn với nhiều phiên bản như thế, phần lớn đều ở cùng một chỗ sẽ tương đối xấu hổ, cho nên Diệp Lăng Thiên lựa chọn ngồi trong xe chờ Hứa Hiểu Tinh tan làm.

“Em đang ở đâu vậy?” Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên vẫn cầm điện thoại di động lên, gọi qua cho Lý Vũ Hân.

“Em còn đang ở công ty, anh tan làm rồi hả?” Lý Vũ Hân hỏi.

“Anh đang ở trường học của Hứa Hiểu Tinh, anh đang chờ cô ấy tan làm, em thì sao? Tối nay chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi, chúc mừng sinh nhật cho cô ấy.” Diệp Lăng Thiên sắp xếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play