“Trần Tuấn Lương là anh em của anh rất nhiều năm rồi, nói thật thì những kỹ năng của cậu ấy đều là do anh đã chỉ dạy, hơn nữa bản thân cậu ấy cũng có kinh doanh ở nhà, cho nên là đối với cửa hàng hoặc ít hoặc nhiều gì cậu ấy vẫn có kinh nghiệm. Đương nhiên không thể gộp chuyện cậu ấy làm ăn ở nhà với kinh doanh công ty là giống như nhau, nhưng mà cuối cùng cũng sẽ có một vài điểm giống nhau, có biết bao nhiêu người nhìn thấy năng lực của Trần Tuấn Lương, nhìn bề ngoài có vẻ như là công ty bảo vệ do một mình Vương Lực phụ trách, nhưng mà sự thật là như thế nào? Chuyện mà Vương Lực vẫn luôn phụ trách thật ra cũng chỉ có một nửa công ty bảo vệ mà thôi.”

“Kinh doanh và quản lý công ty bảo vệ tách ra làm hai chuyện, mà Vương Lực phụ trách cũng chỉ là chuyện kinh doanh mà thôi, mà những chuyện như phụ trách toàn bộ đều là do một mình Trần Tuấn Lương gánh vác. Lúc đó anh phân công ty bảo vệ thành hai cho bọn họ quản lý, một phần là bởi vì Vương Lực không quản lý được công việc của công ty bảo vệ, bởi vì những quân nhân kia chắc chắn phải là người xuất thân từ quân ngũ như Trần Tuấn Lương mới có thể huấn luyện được bọn họ, mà bây giờ lại phải xây dựng tập đoàn, một khi xây dựng tập đoàn thì công ty bảo vệ nhất định làm như thế nào cũng phải có người phụ trách, không có khả năng không thể chia nó ra làm hai để hai người quản lý được, như thế chẳng phải là một mớ lộn xộn à?”

“Anh có thể nói rằng có rất nhiều người có thể làm tốt công việc quản lý công ty bảo vệ, tuy nhiên không có ai có thể làm tốt công việc quản lý của công ty bảo vệ ngoại trừ Trần Tuấn Lương. Đây chính là lý do tại sao mà anh phải gọi Trần Tuấn Lương, ngay từ đầu bản thân của Trần Tuấn Lương có thể quản lý tới hàng trăm người, ít nhất từ trước đến nay chưa có vấn đề gì xảy ra, đến bây giờ thì em cũng phải bội phục khả năng của cậu ấy. Cho dù là đích thân anh đứng ra thì anh cũng không thể đảm bảo rằng mình có thể làm tốt hơn cậu ấy, xuất sắc hơn cậu ấy, từ đó có thể kết luận rằng chắc chắn không cần phải nghi ngờ gì đối với năng lực của Trần Tuấn Lương.”

“Lại nói đến đầu óc, con người Trần Tuấn Lương có thông minh hay không thì em cũng biết rất rõ, đứng ở một khía cạnh nào đó, năng lực cùng với trí thông minh thật ra được đặt chung một chỗ, cái này cũng không cần phải nói nhiều đâu. Còn nữa, đó chính là Trần Tuấn Lương cũng là nhân viên của công ty bảo vệ, chắc chắn là cậu ấy cũng quen thuộc đối với công ty bảo vệ, hơn nữa nếu như nói trong toàn bộ công ty người mà không có khả năng phản bội anh nhất là ai, anh có thể nói cho em biết một cách chính xác đó chính là Trần Tuấn Lương, cậu ấy có thể liều cái mạng của mình nhưng mà cậu ấy tuyệt đối sẽ không phản bội anh. Anh biết là em lo lắng cái gì, thật ra thì em lo lắng hai điểm, điểm thứ nhất là Trần Tuấn Lương không hiểu gì về kinh tế, điểm thứ hai là Trần Tuấn Lương không có trình độ, anh lấy một ví dụ cho em nha, em có biết trước khi anh đưa Vương Lực đến Đông Hải thì cậu ấy làm nghề gì không? Cậu ấy di chuyển gạch trong công trường, trình độ cũng chỉ mới tốt nghiệp trung học mà thôi, hơn nữa lúc đó hiểu biết của Vương Lực đối với thế giới bên ngoài rất ít, nhưng mà bây giờ mới trôi qua bao lâu đâu chứ, cũng chỉ trôi qua mới có ba năm thôi, hiện tại Vương Lực đã như thế nào rồi? Dù sao thì điểm khởi của Trần Tuấn Lương cũng cao hơn Vương Lực, hơn nữa những thứ mà cậu ấy hiểu được cũng tuyệt đối không ít hơn Vương Lực, đương nhiên chắc chắn là cậu ấy không hiểu gì về kinh tế và thị trường nhiều như Vương Lực, nhưng mà cái này có thể học được mà, anh tin là chỉ cần cho Trần Tuấn Lương một cơ hội, cậu ấy sẽ cho chúng ta một đáp án hài lòng.”

“Còn có một vài chuyện anh có thể nói cho em biết, trình độ của Trần Tuấn Lương tuyệt đối không chỉ là tốt nghiệp trung học đơn giản như vậy đâu, anh lấy một ví dụ cho em, anh cũng chỉ có trình độ tốt nghiệp trung học mà thôi, mà Trần Tuấn Lương đi bộ đội cùng với anh, anh nghĩ chắc là em cũng hiểu cậu ấy chắc chắn không chỉ tốt nghiệp trung học đơn giản chứ. Hiện tại, có lẽ là kiến thức của Trần Tuấn Lương đối với kinh tế và việc quản lý công ty có hơi thiếu một chút, nhưng mà chỉ cần cậu ấy có thể đảm nhiệm chức vụ, anh nghĩ là cậu ấy có thể vừa làm vừa học. Hơn nữa, không phải anh đã cho một người có kiến thức chuyên nghiệp như là Diêu Hải Phong đến trợ giúp cho cậu ấy rồi hả, với là trước tiên cứ quan sát một đoạn thời gian đi, nếu như cậu ấy làm không được thì chúng ta có thể loại bỏ cậu ấy là được rồi. Chỉ là làm phiền em trong khoảng thời gian này chú ý đến công việc của công ty bảo vệ một chút nha, em cảm thấy như thế nào?” Diệp Lăng Thiên cười nói.

Lý Vũ Hân không nói gì, rất lâu sau đó mới lên tiếng: “Anh là tổng giám đốc của công ty, anh mới là ông chủ của công ty, anh muốn nói thay cho cậu ấy, em còn có thể nói không được hả?”

“Ha ha, từ lúc nào mà em nói chuyện âm dương quái khí như vậy? Nếu như em kiên trì không cần cậu ấy, thế thì anh tuyệt đối sẽ không đưa ra mệnh lệnh đâu.”

“Được rồi, em cảm thấy là anh nói cũng có đạo lý riêng của nó, em đồng ý để Trần Tuấn Lương đến phụ trách công việc của công ty bảo vệ, có điều là em vẫn giữ nguyên ý kiến đối với chuyện này nha.” Lý Vũ Hân nói, nhưng mà vẫn không trách, hiển nhiên là cô vẫn có ý kiến khác đối với sự sắp xếp này.

“Anh đã nói rồi, nếu như thật sự không được thì cứ đổi thôi, không cần phải nể nang mặt mũi gì hết. Mặt khác, anh cảm thấy sau này công ty chúng ta phải cẩn thận trong việc dùng người, đồng thời cũng phải bạo gan một chút, chúng ta cần phải bạo gan dùng người mới, cho bọn họ có cơ hội trưởng thành, nếu như mãi mãi không cho bọn họ có cơ hội và sân khấu của bọn họ, sao bọn họ có thể thành tài được đây? Chúng ta sao có thể bồi dưỡng ra nhân tài, có đúng không nào.”

“Thôi được rồi, chuyện này cứ sắp xếp như vậy đi, nếu như anh đã xác định điều Vương Lực đi, vậy thì tranh thủ thời gian tìm Vương Lực với Trần Tuấn Lương nói chuyện, để bọn họ bàn giao công việc với nhau. Muốn điều Vương Lực đến công ty mới thành lập để phụ trách tất cả các công việc, còn đối với chuyện của Trần Tuấn Lương thì em vẫn giữ ý kiến cá nhân của mình. Cho dù nói như thế nào thì Trần Tuấn Lương vẫn là người chưa tiếp nhận giáo dục chuyên nghiệp, không có lý luận tri thức chuyên nghiệp, một cái công ty lớn như thế nếu như cứ luôn làm bừa thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề thôi. Anh nên hiểu sâu về vấn đề này, đối với điểm này, anh và Trần Tuấn Lương có rất nhiều điểm tương tự với nhau, cá nhân em cho rằng Trần Tuấn Lương phụ trách công ty bảo vệ thì có thể, nhưng mà nhất định phải giống như Vương Lực, phải tiếp nhận giáo dục chuyên nghiệp, phải học hỏi thêm, học kiến thức chuyên môn và các khái niệm nâng cao, em hi vọng là mắt nhìn của anh đúng và em hi vọng cậu ấy sẽ có thể nối tiếp Vương Lực, có điều là hiện tại sự sắp xếp của anh là tốt nhất. Tiện đây em cũng có chuyện muốn nói với anh, ngày mốt em sẽ đi kiểm tra chi nhánh ở Việt Châu một chuyến, em chuẩn bị dẫn Trần Quân đi cùng, anh xem xem có ý kiến gì không? Nếu như không có ý kiến gì thì em sẽ cho người bên phía bộ phận tổng hợp sắp xếp các lịch trình liên quan.” Lý Vũ Hân đứng đậy, nói.

“Em là phó tổng của công ty, sau này là tổng giám đốc công ty, loại chuyện này không cần phải báo cáo với anh đâu, em cứ quyết định là được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

“Vậy được rồi, vậy thì cứ quyết định như thế đi.” Lý Vũ Hân nói xong liền đi ra bên ngoài, đi đến cửa thì bỗng nhiên xoay người lại nói với Diệp Lăng Thiên: “Anh còn có nhớ ngày hôm nay là ngày gì không?”

“Là ngày gì?” Diệp Lăng Thiên có chút kinh ngạc.

“Ngày hôm nay là sinh nhật của Hiểu Tinh, không lẽ là anh đã quên rồi đó chứ? Mặc dù gần đây cậu ấy vẫn không chủ động liên lạc với anh, không tìm anh, nhưng mà ngày nào em cũng ở cùng một chỗ với cậu ấy, em có thể nhìn ra được trong lòng của cậu ấy cho đến bây giờ cũng chưa từng quên anh.” Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play