Diệp Lăng Thiên từ chối hết tất cả các công việc, một mình ngồi ở trên ghế trong phòng làm việc chậm rãi hút thuốc, bây giờ tâm trạng của anh chưa nói đến việc vui vẻ, cũng không có phẫn nộ, chỉ là vào một loại trạng thái bối rối không nói nên lời. Nhiều năm qua cuộc sống của anh luôn đi theo lộ trình, làm cho anh vô cùng không thích có một vài chuyện vượt qua khỏi kế hoạch của anh, anh không thích có những chuyện mình không dự đoán được xảy ra, mà chuyện Lý Yến mang thai vừa vặn chính là loại tình huống này. Trước đó thật ra anh đã quyết định cả đời này cũng không tiếp tục yêu đương, càng không nói chuyện hôn nhân, anh quyết định một mình mình sống hết đời cũng rất tốt, hơn nữa từ đầu đến cuối anh cũng chưa từng nghĩ đến là mình muốn có gì đó với Lý Yến. Trong lòng của anh, Lý Yến chỉ là một người bạn, một người bạn rất thân thiết, nhưng mà bỗng nhiên phút chốc tất cả đã thay đổi rồi.
Thật ra thì chuyện này mà đặt ở trên người của một người đàn ông khác thì là một chuyện rất dễ dàng để giải quyết, với trường hợp nhà gái đã kiên quyết muốn phá thai, đương nhiên sẽ nhanh chóng xử lý đứa nhỏ, sau đó có thể tiếp tục làm như không có chuyện gì xảy ra, trách nhiệm gì cũng không cần phải gánh chịu, tốt biết bao nhiêu. Nhưng mà Diệp Lăng Thiên lại không làm được như vậy, đây chính là chỗ đầu óc bị hư hỏng của anh, con là của Diệp Lăng Thiên anh, anh không biết thì thôi, bây giờ anh biết rồi, anh không có khả năng không quan tâm đến đứa bé này, hơn nữa đã phát sinh quan hệ với Lý Yến, có lẽ có thể tính là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mà Lý Yến đã mang thai, anh nhất định phải phụ trách với Lý Yến, anh muốn phụ trách với đứa bé, anh nhất định phải cho Lý Yến một ngôi nhà, cho đứa bé một ngôi nhà, cho dù anh không yêu Lý Yến, nhưng anh không làm được chuyện không quan tâm. Giống như anh đã từng nói với Lý Yến, kẻ thù lớn nhất đời này của anh chính là trái tim của anh, anh không có cách nào làm bất cứ chuyện gì trái với lương tâm.
Diệp Lăng Thiên ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ thật lâu, một người ngơ ngác suy nghĩ trọn vẹn hai tiếng đồng hồ, khói bụi trong gạt tàn thuốc ở trước mặt cũng đã sớm được chất đầy, cuối cùng rốt cuộc Diệp Lăng Thiên cũng đã đưa ra quyết tâm, đứng dậy đi ra ngoài.
Mặc dù là quyết định đã được đưa ra từ sớm, nhưng mà thật khó để quyết định vội vàng kết hôn với một người phụ nữ, người đó lại là người phụ nữ mà mình không yêu.
Diệp Lăng Thiên để Tiểu Lâm quản lý chuyện công ty, sau đó lái xe đến cửa hàng mua sắm mất món đồ, giá trị cũng không nhỏ, bỏ ra khoảng một trăm năm mươi triệu, sau đó về nhà tắm rửa một cái, mặc một bộ đồ vest mới tinh, sửa soạn cho mình thật sạch sẽ, nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ, liền trực tiếp đi xuống lầu lái xe về phía nhà của Lý Yến.
Lý Yến cũng nửa tỉnh nửa mê trôi qua một buổi chiều, trong lòng của cô ta vô cùng bối rối, lúc đầu chưa nghĩ đến cô ta sẽ kết hôn với Diệp Lăng Thiên, cái này khiến cho cô ta căn bản cũng không phản ứng kịp, cô ta rất xoắn xít, cô ta vừa không nỡ bỏ đứa bé này. Giống như lời của Diệp Lăng Thiên đã nói, cô ta không có cách nào dễ dàng đưa ra quyết định bỏ đứa bé ở trong bụng, bởi vì cô ta cũng không phải là một người có tâm địa sắt đá, một mặt khác chính là cô ta hiểu rất rõ thật ra Diệp Lăng Thiên không phải cam tâm tình nguyện kết hôn với mình, cô ta kiên trì cho rằng Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân sẽ ở bên nhau, nếu như bởi vì chuyện mình mang thai mà kết hôn với Diệp Lăng Thiên, vậy chẳng khác nào một tay mình đã hủy hoại để tình cảm giữa Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân, mình cũng coi như đã tự tay hủy hoại đi hạnh phúc của Diệp Lăng Thiên, cô ta không làm được loại chuyện này. Mặc dù bây giờ, trong nội tâm của cô ta cũng có chút chờ mong và hưng phấn đối với việc kết hôn với Diệp Lăng Thiên.
Suy nghĩ cực kỳ lâu, cuối cùng Lý Yến vẫn đến bệnh viện trước giờ tan làm, không dám dùng bất cứ mối quan hệ gì, dù sao thì chuyện này cũng không phải là một chuyện quang vinh. Xếp hàng đăng ký, cuối cùng nộp viện phí làm thủ tục đặt giờ hẹn, sáng ngày mai đến bệnh viện làm phẫu thuật. Sau khi tất cả đều đã được chuẩn bị xong xuôi, trong khoảnh khắc Lý Yến bước ra khỏi bệnh viện, vậy mà trong lòng của cô ta vô cùng khổ sở, cô ta rất hiếm khóc, thế mà lại ngồi trong xe khóc lên.
Đây là thiên tính của một người phụ nữ, thực chất thì bên trong của mỗi một người phụ nữ đều mang theo tình mẫu tử, tự tay giết chết đứa con ở trong bụng của mình cũng không nhẹ nhàng giống như lời đã nói, đặc biệt là Lý Yến đã ba mươi tuổi rồi, đã là một người phụ nữ trưởng thành đến nỗi không thể trưởng thành được hơn, đã sớm không còn là một cô thiếu nữ không hiểu chuyện đời. Lý Yến đã quyết định tự mình lặng lẽ xử lý đứa bé, có lẽ là Diệp Lăng Thiên sẽ hận rất lâu, nhưng mà Lý Yến kiên trì cho rằng đây chính là chuyện tốt đối với anh, cô ta không muốn để đứa bé ở trong bụng của mình là lý do để lấy mất sự tự do của Diệp Lăng Thiên, và lấy mất hạnh phúc của anh.
Lý Yến chậm rãi lái xe về nhà, lái xe đến dưới lầu, vừa vặn nhìn thấy xe của Lý Đông Sinh, ba mình cũng vừa mới dừng. Lý Đông Sinh xuống xe liền nhìn thấy Lý Yến.
“Sao vậy, sắc mặt của con không đúng lắm.” Lý Đông Sinh nhìn thấy dáng vẻ của Lý Yến, hỏi một câu.
“Không có, không có gì đâu, có lẽ là gần đây con quá mệt mỏi.”
“Ngày nào cũng ngồi trong phòng làm việc mà mệt mỏi hả, trước kia ngày nào con cũng chạy ra bên ngoài mà cũng không thấy con mệt mỏi như vậy.”
“Ngồi trong phòng làm việc nhọc lòng lắm, ngày nào cũng đến hiện trường chỉ là mệt mỏi thể xác mà thôi, không giống nhau. Không sao hết, ngủ một giấc là tốt rồi, có lẽ là gần đây do con ngủ quá muộn.”
“Tự mình giữ gìn sức khỏe đi, buổi tối kêu mẹ con nấu cho con một chén canh, uống nhiều một chút.” Lý Đông Sinh và Lý Yến chậm rãi đi lên lầu, vừa nói với Lý Yến.
“Dạ, con biết rồi.” Lý Yến gật gật đầu, không tiếp tục nói tới cái gì nữa, thật ra cô ta không có tâm trạng để nói thêm gì nữa.
Hai ba con vừa mới về nhà không lâu liền nghe thấy có người gõ cửa.
Lý Đông Sinh đang xem báo nói với Lý Yến đang cầm điện thoại ấn lung tung ngồi ở trên ghế salon bên cạnh: “Đi mở cửa đi, coi là ai kìa.”
Trong lòng Lý Yến có hơi bực bội, không phải là không muốn mở cửa, chủ yếu là tâm trạng không tốt lắm.
Đi qua trực tiếp kéo cửa ra, vừa mới mở cửa liền nhìn thấy Diệp Lăng Thiên mang theo mấy túi đồ đứng ở ngoài cửa.
Lý Yến giật nảy mình, vội vàng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Đến đây nói chuyện của chúng ta.”
“Không phải đã nói ngày mai anh mới tới hả?” Lý Yến có chút giật mình.
“Nhìn thái độ của cô, tôi sợ là cô sẽ làm việc ngốc, cho nên tôi vẫn muốn đến đây giải quyết chuyện cho thật tốt.” Dường như là Diệp Lăng Thiên nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Lý Yến, anh nói thẳng.
“Không phải, sao con người anh nói lời mà không giữ lấy lời vậy? Nói ngày mai đến thì ngày mai hãy đến.” Lý Yến hoàn toàn luống cuống, vừa đẩy Diệp Lăng Thiên ra bên ngoài vừa nói.
“Lý Yến, là ai vậy?” Lúc này Lý Đông Sinh nghe thấy âm thanh ở cửa, lên tiếng hỏi.
“Không có việc gì đâu ba, hỏi đường thôi.” Lý Yến vừa đẩy Diệp Lăng Thiên vừa nói.
“Chào chú, là cháu.” Diệp Lăng Thiên lách qua Lý Yến trực tiếp đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói.
“Diệp Lăng Thiên, anh trở lại đây cho tôi!” Lý Yến gấp gáp giậm chân, vội vàng kéo Diệp Lăng Thiên lại, nhưng mà Diệp Lăng Thiên đã tăng nhanh bước chân đi vào trong phòng khách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT