“Không, không, Diệp Lăng Thiên.” Lý Yến có chút hoảng hốt khi nghe Diệp Linh Thiên đưa ra quyết định như vậy, vội vàng nói, cuối cùng cũng không biết nên nói gì cho phải, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nói: "Nhưng mà, tôi không muốn gả cho anh."

Diệp Lăng Thiên cau mày hỏi Lý Yến: "Tại sao?"

"Không có tại sao gì hết, chỉ là tôi không muốn gả cho anh thôi, muốn kết hôn với ai hay không muốn kết hôn là quyền tự do của tôi"

"Chuyện này không do cô quyết định, cô nhất định phải gả cho tôi." Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói nhưng trên thực tế thì anh đã tức giận thật rồi.

"Vậy anh có yêu tôi không?" Lý Yến nhìn vào mắt Diệp Lăng Thiên hỏi.

Diệp Lăng Thiên nghe xong câu này, lập tức do dự, rồi trầm mặc không nói gì.

"Ánh mắt của anh cũng đã cho tôi đáp án rồi, anh không có yêu tôi."

"Tôi thích cô." Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.

"Thích là yêu sao? Mặc dù Lý Yến tôi không phải sắc nước hương trời gì, không phải thiên kim tiểu thư gì nhưng tôi cũng không phải là cô dâu có thể tùy tiện để cho người khác đóng gói mang đi, đúng vậy, tôi thích anh, tôi yêu anh, rất rất yêu, trừ anh ra, tôi không để tên đàn ông nào vào mắt cả. Nhưng mà, tôi chưa bao giờ có ý định gả cho anh, bởi vì tôi sẽ không kết hôn với một người đàn ông không yêu mình, cho dù cả cuộc đời này tôi không có lập gia đình đi nữa. Nếu như cứ theo lời anh nói mà tôi kết hôn trong mờ mịt như vậy thì không công bằng với tôi đâu, càng không công bằng với anh. Dù thế nào thì tôi cũng sẽ gả cho người tôi yêu, mà anh thì sao? Lúc nào cũng đối mặt với cô gái mà cả đời này mình không thương không yêu thì anh cần gì phải chịu loại tra tấn này chứ?"

"Nếu không kết hôn vậy thì càng không công bằng với đứa nhỏ? Tôi nói rồi, bất luận là ai đi nữa nếu đã phạm phải sai lầm thì phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình, cô và tôi đều giống như nhau, chúng ta không có lý do gì đi lấy sinh mệnh của đứa nhỏ để bù đắp sai lầm của mình cả. Mặc kệ có nói như thế nào đi nữa, đứa trẻ kia cũng là con của tôi, cho dù có giết tôi thì tôi cũng sẽ không làm cái chuyện như vậy đâu. Tuy rằng trên thế giới này mỗi ngày đều có rất nhiều người xảy thai nhưng tôi và cô dù gì cũng là kẻ ba mươi rồi, không phải trẻ con nữa, có một số chuyện lúc trẻ có thể làm được, chúng ta cũng không thể làm được. Cả đời này của tôi làm việc đều không thẹn với lương tâm, cũng giống như tôi đi cứu cô vậy, tôi biết rõ bản thân sẽ chết nhưng vẫn cố đi, là bởi vì tôi không muốn bản thân phải hối hận cả đời."

"Chuyện này cũng như vậy, nếu phá bỏ đứa bé, thì cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho bản thân được đâu, cô có thể tha thứ cho bản thân cô không? Tình cảm phải cần vun đắp mới thành, ba và mẹ tôi kết hôn với nhau, không quen biết gì nhau, ngay cả gặp mặt cũng chưa có gặp qua, được người giới thiệu rồi được ba mẹ hai bên quyết định, sau đó thì kết hôn, ngày kết hôn chính là lần thứ hai hai người họ gặp nhau, trong ấn tượng của tôi, hai người họ chưa từng cãi nhau, còn rất tình cảm nữa. Ba tôi qua đời sớm, khi đó mẹ tôi tuổi còn rất trẻ, cho dù một mình cơ khổ đáng thương nuôi nấng hai người con cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bước thêm bước nữa, thủy chung vẫn luôn có một người, cho tới khi sống hết quãng đời còn lại."

"Trong nhận thức của tôi, tình yêu là tình yêu, hôn nhân là hôn nhân. Tình yêu không nhất định phải biến thành hôn nhân, nhưng tôi lại nghĩ hôn nhân có thể nuôi dưỡng nên tình yêu và tình cảm gia đình. Cô biết tính cách của tôi rồi đó, Diệp Sương nói tôi úng não, có một số chuyện cả đời này sẽ không đổi thay mãi được, điểm này tôi có thể tự mình thừa nhận. Có một số thứ là sự kiên trì của tôi, sự kiên trì này còn quan trọng hơn tính mạng của tôi nữa. Đứa bé này tôi nhất định phải chịu trách nhiệm cho bằng được, nếu không cả đời này tôi sẽ trãi qua trong ân hận tiếc nuối." Diệp Lăng Thiên rốt cuộc thở dài nói.

"Xem ra là do tôi quá mức ích kỷ." Sau khi nghe qua mấy lời Diệp Lăng Thiên nói, Lý Yến rất rung động, hồi lâu cũng không nói lời nào, cuối cùng mới nói ra một câu như vậy. Cô không muốn kết hôn, cô không muốn kết hôn không phải bởi vì trong lòng cô không muốn, chỉ là cô không muốn vì chuyện này mà khiến Diệp Lăng Thiên hối hận cả đời, cũng không muốn vì đứa bé này mà bắt Diệp Lăng Thiên kết hôn với cô, trong lòng cô vô cùng rõ ràng, trong tim của Diệp Lăng Thiên chỉ yêu mình Lý Vũ Hân. Nhưng mà, mấy lời của Diệp Lăng Thiên khi nãy khiến cô không cách nào phản bác được, cô biết, bản thân cô hình như đã bị Diệp Lăng Thiên thuyết phục rồi.

"Cứ như vậy đi, sau này phải mang dáng vẻ của phụ nữ mang thai, cái gì không nên ăn thì không được ăn, nên nghỉ ngơi nhiều, cũng không nên tăng ca gì đó nữa. Cô có thể về nhà nói với ba mẹ chuyện này trước, cũng có thể để mai tôi đến rồi nói sau cũng được. Ngày mai tôi sẽ tới trước mặt ba mẹ cô nói tới chuyện cưới hỏi, hy vọng bọn họ sẽ đồng ý gả cô cho tôi. Tôi cũng rất hy vọng chúng ta có thể sớm ngày kết hôn một chút, sau đó đợi đứa bé được sinh ra. Cũng giống như cô nói, chúng ta không thể ích kỷ, nếu đã lỡ có bé thì nhất định phải sinh ra cho bằng được, nhất định phải cho bé những thứ tốt nhất, ít nhất cũng phải cho bé một mái nhà ấp áp. Nếu không làm được điểm này thì về sau tôi và cô sẽ trải qua cuộc sống dày vò hối hận. Bởi vì cô không phải là người vô tâm vô phế, mà tôi cũng không phải. Ăn cái này đi." Diệp Băng Thiên nói xong, giọng điệu của anh rất dịu dàng nhưng Lý Yến có thể cảm thấy trong giọng điệu của anh mang theo sự quyết đoán, có đôi khi anh rất ôn nhu, nhưng có đôi khi anh lại rất bá đạo như vậy.

"Nhưng, nhưng tôi cảm thấy chuyện này rất hoang đường, hôn nhân mà tôi tưởng tượng không phải như thế này." Lý Yến vẫn chưa thể chấp nhận hết thảy mọi chuyện.

“Quan hệ giữa chúng ta vốn dĩ rất nực cười, không phải sự việc này là vô lý, mà là hai người chúng ta.” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói, tâm trạng thật sự không tốt.

“Thật ra, có lẽ tôi không nên nói chuyện này với anh,” Rất lâu sau đó Lý Yến mới nói.

"Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi biết hết mọi chuyện, rồi sẽ hận cô suốt đời." Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.

"Có thể đó thực sự là lỗi của tôi, tôi không nên xảy ra quan hệ với anh, tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện lại xảy ra như thế này. Thật xin lỗi vì đã phá hỏng hạnh phúc của anh."

"Cô sai rồi, cuộc sống sau này của hai chúng ta mới thật sự hạnh phúc. Một cuộc sống hạnh phúc là do chính mình tạo ra, không phải do ai ban tặng cả. Đừng có nghĩ nhiều nữa, tôi nói rồi, đây là chuyện tốt, tôi rất vui, thật đó. Cô đã ba mươi rồi, tôi cũng được ba mươi, tuổi này nên lập gia đình rồi sinh con đẻ cái. Nếu không có chuyện này, có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không kết hôn đâu, lại càng không muốn sinh con gì cả. Ăn nhiều một chút đi." Diệp Lăng Thiên vừa nói vừa gắp thức ăn cho Lý Yến. Tuy rằng ngoài miệng nói chuyện rất vui vẻ nhưng thật ra trong lòng khổ sở tới đâu cũng chỉ có mình Diệp Lăng Thiên biết mà thôi.

"Tôi...Về nhà tôi sẽ suy nghĩ kỹ lại." Cuối cũng thì Lý Yến cũng lựa chọn thỏa hiệp. truyện đam mỹ

"Chuyện này không có gì phải suy nghĩ cả, đây là cách duy nhất rồi. Ăn đi" Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

Hai người im lặng ăn cơm xong, cả người đều rất lo lắng, sau khi ăn xong, Diệp Lăng Thiên trực tiếp đưa Lý Yến đến Cục cảnh sát làm việc, sau đó tự mình lái xe trở về công ty.

Trở lại công ty, ngồi trước bàn làm việc, Diệp Lăng Thiên lại cau mày nhìn đống tài liệu cần xử lý trên bàn, hiện tại anh thật sự không có tâm trạng giải quyết mấy chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play