*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Liễu Minh Hoa chưa kịp nói xong thì đột nhiên cảm thấy cổ áo mình bị xiết chặt, cả người bị Tô Duy Nam dùng một tay kéo khỏi mặt đất: “Cô còn dám ở đây nói nhảm!”
Liễu Minh Hoa trực tiếp phát điên, cô vô cùng kinh hãi hét lên: “Tôi không có, tôi không có nói nhảm. Nếu anh không tin tôi, cô có thể đi xem lại điện thoại di động của tôi. Tất cả hình ảnh trong điện thoại di động đều là ảnh của Weilia mổ cho Tô Kim Thư. Cô ấy… Cô ấy bị sinh mổ hơn nữa đứa con trong bụng đã bị lấy ra ngoài…”
Tô Duy Nam ném cô ta xuống đất, sau đó nhanh chóng lấy chiếc điện thoại ra khỏi vali mà cô ta mang theo.
Trong hộp thư đến, có mười mấy bức ảnh đẫm máu bỗng hiện ra trong tầm mắt, đây làm sao có thế?
Trong phút chốc, toàn thân Tô Duy Nam dường như bị bao quanh bởi một cơn cuồng phong bão táp, anh quay đầu nhìn Liễu Minh Hoa, nói từng câu từng chữ: “Tại sao Weilia lại gửi cho cô những bức ảnh này?”
Liễu Minh Hoa vốn sợ hãi tới mức không làm chủ được tinh thần, lúc này cô ta nào dám nói dối, cô ta lắp ba lắp bắp, lập tức kể lại toàn bộ câu chuyện đã xảy ra: “Tôi… tôi đã đưa cho cô ta hai trăm nghìn đô la và yêu cầu cô ta giúp tôi trả thù, sau đó…
Sau đó cô ta đã cho tôi một chủ ý vô cùng độc ác “Cô ta nói… cô ta nói có thể đưa cho cô ấy bản báo cáo siêu âm màu bốn chiều giả, nói cho cô ấy biết đứa con trong bụng có vấn đề, rồi lừa cô ấy phá đứa con trong bụng đi”
Trong nửa giờ trước, ca phẫu thuật đã hoàn thành thuận lợi. Weilia đã gửi cho tôi tất cả ảnh của toàn bộ quá trình phẫu thuật, tôi cũng đã chuyển toàn bộ tiền cho cô ta”
Liễu Minh Hoa đem toàn bộ sự việc nói hết ra trong một hơi, run lẩy bẩy nhìn Tô Duy Nam sắc mặt xanh mét trước mặt.
Lúc này, trong đôi mắt đẹp mê hồn của Tô Duy Nam đã sớm cuồn cuộn lên mưa to gió lớn, phảng phất như có thể xé rách cái người đang sống sờ sờ kia ra.
“Toàn bộ quá trình sự việc là như thế đó, không sai, quả thực tôi có nghĩ đến việc thu thập Tô Kim Thư, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc hại chết một đứa trẻ vô tội, điều các người muốn biết tôi đã đều nói ra hết rồi, cầu xin các người cho tôi đi đi…”
Lúc này hai chân Liễu Minh Hoa đã sớm mềm oặt cả ra, cô ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tô Duy Nam.
Giấc mộng làm bà chủ nhà giàu còn chưa trở thành hiện thực, cô ta tuyệt đối không thể cứ chết một cách bi thảm như vậy ở nơi đất khách quê người được, cô ta không cam lòng, cô ta thực sự không cam lòng!
“Đưa cô ta đến khu dân nghèo cho tôi, phái thêm hai người trông coi cô ta 24/24, chỉ cần cô ta có ý định chạy trốn thôi là đánh gãy chân cô ta đi, làm ngay lập tức!”
Tô Duy Nam cứ như vậy nhìn chằm chằm Liễu Minh Hoa mà nói ra từng chữ từng chữ một: “Tôi muốn cả đời của cô ta phải ở trong khu dân nghèo kia, KHÔNG! THỂ! NHÌN! THẤY! ÁNH! MẶT! TRỜI!”
“Vâng”
Hai người bảo vệ lập tức trả lời, sau đó bước lên trước lôi xênh xệch Liễu Minh Hoa ra ngoài.
Liễu Minh Hoa thật sự không dám tin vào đôi tai mình nữa, cô ta gần như dùng hết sức bình sinh để giấy dụa: “Đồ khốn nạn, anh nói lời không giữ lời, các người là một đám lừa người, tôi nguyên rủa các người chết không có đất chôn thân!”
Tô Duy Nam lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Cho dù tôi chết không có đất chôn thân, vậy trước khi tôi chết cũng sẽ để cả đời các người chìm trong mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không có ngày siêu sinh!”
Tiếng mảng chửi không ngớt của Liễu Minh Hoa vẫn cứ vang vọng quanh quẩn, mà người đã bị kéo đi ngày một xa.
Lúc này, Tô Duy Nam đột nhiên nghe thấy điện thoại bên cạnh truyền đến tiếng âm thanh động cơ đang dồn dập phát ra.
Tô Duy Nam nhíu chặt lông mày, vừa rồi anh ta cố ý đặt điện thoại sang một bên, đồng thời cũng chỉnh âm lượng lên mức cao nhất, là vì để Lệ Hữu Tuấn nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh ta và Liễu Minh Hoa.
Nhưng anh ta ngàn lần không dự được rằng, toàn bộ quá trình của sự việc này lại tàn khốc và máu me đến như vậy.
Hóa ra đứa trẻ trong bụng Tô Kim Thư vẫn khỏe mạnh không sao cả, mà hai người đàn ông bọn họ lại tự cho mình là thông minh, nhưng lại không hề ngờ tới rằng quan tâm quá hóa loạn, vậy mà càng làm cho sự việc của Tô Kim Thư càng thêm rắc rối.
Hai người bọn họ vậy mà lại bị một y tá mới đang trong thời kì thực tập cùng một bác sĩ lừa gạt đến mức quay như chong chóng.
Thậm chí còn đích thân chôn vùi đi đứa trẻ đang năm trong bụng cô gái mà mình thương yêu nh: “Chết tiệt, chết tiệt, chết Tô Duy Nam lúc này giống như một con thú khốn khổ, anh ta đấm từng nắm đấm lên tường, dường như chỉ có cơn đau của cánh tay truyền về, mới có thể đem đến cho anh sự trừng phạt nhỏ nhoi Anh ta quay người lại, âm trầm nói: “Lập tức đi đến bệnh viện”
Giờ này khắc này, trên con đường đi đến bệnh viện, xe của Lệ Hữu Tuấn giống như một con ngựa hoang bị đứt cương, điên cuồng, mất khống chế tốc độ mà không ngừng xuyên qua dòng xe cộ đông đúc.
Cuộc nói chuyện vừa rồi trong điện thoại của hai người giữa Tô Duy Nam và Liễu Minh Hoa, anh nghe rõ mồn một không sót chữ nào cả Tại sao? Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?
Tại sao mỗi lần chỉ cần đụng tới chuyện của Tô Kim Thư, anh lại như biến thành người mất bình tĩnh, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.
Đây hoàn toàn không phải Lệ Hữu Tuấn thực sự, cái người đàn ông gặp chuyện gì cũng suy nghĩ kín đáo, quyết đoán kịp thời đi đâu cả rồi?
Nhưng nếu chỉ cần anh động não cẩn thận phân tích qua một chút, thì sẽ không bị đám người phụ nữ kia đùa bốn đến bước đường này.
Anh thà để người bị thương là anh, cũng không mong Tô Kim Thư gặp phải bất cứ tốn thương nào dù là nhỏ nhất.
Chỉ cần nghĩ tới bức ảnh cứa bụng đưa đứa trẻ sơ sinh ra trong điện thoại mà Liễu Minh Hoa nói đến, chỉ cần nghĩ đến tình cảnh máu chảy đâm đìa đó, Lệ Hữu Tuấn đã cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Anh đột ngột đánh tay lái, đạp ga hết cỡ, chiếc xe lập tức phóng nhanh về phía bệnh viện.
Khi Lệ Hữu Tuấn đến được bệnh viện, phát hiện bên ngoài cổng bệnh viên có mấy xe cảnh sát đang đỗ đó, anh bước xuống xe rồi nhanh chóng đi vào bên trong, Lúc này anh chỉ mong mau chóng gặp được Tô Kim Thư, xác định răng cô không có vấn đề gì.
Đứa trẻ không còn nữa thì bọn họ có thể sinh tiếp, nhưng nếu Tô Kim Thư xảy ra chuyện gì, thì cả đời này của anh sẽ không bao giờ tha thứ được cho bản thân! Chúng mình mong các bạn qua trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra những chương tiếp!
Khi Lệ Hữu Tuấn xông lên tầng bốn bệnh viện, anh phát hiện trên hành lang đã bị kéo mấy dây cảnh giới ngăn lại, bên cạnh có hai người cảnh sát đang đứng ngoài trông giữ.
Lệ Hữu Tuấn căn bản không thèm để hai người cảnh sát kia vào mắt, anh làm bộ phải xông vào phòng phẫu thuật bên kia.
Nhưng động tác của anh đã lập tức thu hút sự chú ý của hai người cảnh sát kia, bọn họ nhanh chóng đi lên cản Lệ Hữu Tuấn ở bên ngoài.
“Thưa anh, nơi này đã hoàn toàn bị phong tỏa rồi, không cho phép người ngoài được ra vào: “Tránh ra”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng mở miệng, trong đôi mắt âm u kia tỏa ra khí lạnh khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Khí thế toàn thân anh quả thực quá mạnh, khiến cho cả hai người cảnh sát kia đều ngẩn người: “Thật xin lỗi, thưa anh, nơi này đã bị phong tỏa rồi, không được phép ra vào đâu”
“Tôi nói lại lần nữa, tránh raI”
“Anh này, nếu anh còn không rời đi, chúng tôi sẽ…”
Cảnh sát đã thuận thế muốn rút súng ra, chỉ có điều động tác rút súng của bọn họ còn chưa kịp làm, trên mặt của một người đã phải chịu một cú đấm rồi.
Người cảnh sát còn lại nhìn thấy tình hình không đúng, cũng lập tức vươn người nhào qua đó.
Lệ Hữu Tuấn lại làm một cú xoay người, trực tiếp đạp anh ta vào tường rồi rơi trên mặt đất, rất lâu sau vẫn chưa bò dậy được.
Lệ Hữu Tuấn lạnh mặt, một phát kéo xé dây cảnh giới xuống, sau đó một đường bước thẳng vào trong Nơi cuối hành lang dài dằng dặc kia, anh có thể nhìn thấy một vũng máu đỏ tươi trên sàn nhà, phòng bệnh bên cạnh còn truyền đến tiếng người ta thì thầm nói với nhau: “Thật đáng sợ quá, thực sự quá đáng sợ, lại xảy ra chuyện như thế này..”
“Tôi nghe nói, vừa rồi có một cô gái mới làm xong phẫu thuật mổ bụng còn chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, cô ấy đã đột nhiên chạy ra khỏi phòng bệnh, giống như bị điên vậy, chạy loạn khắp nơi, trong miệng vẫn còn gào lên đứa bé gì gì đó.”
“Trời ạ, lẽ nào đứa bé của cô ấy bị người ta bế đi rồi sao? Hay là nói đứa bé của cô ấy xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tình huống cụ thể tôi cũng không biết rõ lắm, dù sao tôi chỉ được nghe nói là, cô ấy mới làm phẫu thuật xong thì đã xuống giường vận động, dẫn đến vết thương bị rách ra, xuất hiện triệu chứng xuất huyết nhiều lảm”
“Oh my god, chẳng trách vừa rồi tôi nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm đó trong camera hành lang, trên dưới toàn thân toàn là máu, trông rất là khủng bố, không phải là cô gái mà cô đang nói đấy chứ?”
“Vừa rồi cô cũng nhìn thấy rồi sao? Chính là cô gái đó, không phải đã chết rồi đấy chứ?
Chảy nhiều máu đến như vậy, sao có khả năng cấp cứu kịp nữa?”
“Nghe nói hình như xảy ra chuyện rồi, bởi vì vừa rồi tôi thấy có người bên nhà tang lễ qua đây rồi”