Khi Lệ Hữu Tuấn chuẩn bị bẻ lái chạy về phía sân bay, anh nghe thấy giọng nói của Tô Duy Nam truyền đến bên tai mình: “Cậu không cần phải đến đây, Kim Thư không có trên chuyến bay này”
Tô Duy Nam sắc mặt lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang quỳ gối run lấy bẩy trước mặt mình, sau đó bình tĩnh đặt điện thoại bên cạnh, cúi đầu lạnh lùng nói: “Nói cho tôi biết, Kim Thư rốt cuộc đã đi đâu?”
Người phụ nữ gương mặt xấu xí đang run rẩy này không phải ai khác mà chính là Liễu Minh Hoa.
Cô ta nóng lòng muốn bắt chuyến bay sớm nhất về nước trong ngày hôm nay, nhưng không ngờ rãng mình lại đụng phải Tô Duy Nam ở đây.
Tô Duy Nam vốn định đến để ngăn cản Tô Kim Thư, nhưng khi bước vào khoang, anh phát hiện người phụ nữ này trùm kín mặt ngay cả khi lên máy bay rồi cũng không chịu tháo kính râm ra.
Hơn nữa khi anh đến gần hơn, cả người cô 1a trở nên cứng ngắc run rẩy, đó rõ ràng là biểu hiện của sự chột dạ.
Vì vậy, Tô Duy Nam ngay lập tức cho người đến đưa cô ta xuống máy bay, đem cô ta nhốt vào căn phòng nhỏ tối tăm này: “Tôi hoàn toàn không quen biết các anh.
Các anh rốt cuộc là ai? Các anh đây là bắt cóc.
Tôi có thể báo cảnh sát bắt các anh!”
Mặc dù Liễu Minh Hoa vô cùng sợ hãi, nhưng lúc này cô ta không thể không bất chấp bắt đầu buộc tội Tô Duy Nam.
Vẻ lạnh lùng tàn nhãn giống như địa ngục hiện lên trên khuôn mặt đó, khóe miệng anh ta khẽ giật giật, lập tức nhếch lên một đường cong hung ác: “Cô không biết tôi, vậy vừa rồi cô lo lắng cái gì? Liễu Minh Hoa”
Đột nhiên bị gọi tên, Liễu Minh Hoa run lên, sắc mặt ngay lập tức tái nhợt: “Anh… làm sao anh biết tên tôi?”
“Tôi không chỉ biết tên của cô, mà tôi còn biết răng cô và Tô Kim Thư từ lâu đã náo tới mức như nước với lửa!”
Tô Duy Nam cứ như thế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã bị hủy của cô ta: “Đừng nói với tôi là cô đã biến thành cái dạng này rồi vẫn còn có tâm trạng ra ngoài du lịch, tôi không tin đâu.”
Liễu Minh Hoa nghiến răng, cô không thể nói được gì.
Nếu bây giờ cô ta nói ra tất cả mọi thứ, chỉ sợ cô sẽ có kết cục còn tồi tệ hơn cả Tô Kim Thư.
Cô ta chịu áp lực rất lớn vẫn bất chấp nói: “Tôi thực sự không biết gì cả, xin các anh tha cho tôi. Đúng vậy, tôi đích thực giống với những gì anh nói, giữa tôi và Tô Kim Thư có chút hiểu lầm và mâu thuẫn, nhưng bây giờ tôi đã thảm hại đến mức này rồi. Tôi cơ bản không có tư cách gì đấu với cô ta nữa, xin các anh hãy tha cho tôi đi!”
Lúc này Liễu Minh Hoa mồ hôi nhễ nhại, cô ta bấm chặt vào lòng bàn tay mình, chỉ sợ mình run cầm cập lên một cái sẽ không cẩn thận lỡ miệng nói ra.
Tô Duy Nam nhìn cô chăm chằm như vậy một lúc lâu, nhìn vào ánh mắt cực kỳ u ám đó, máu trong người Liễu Minh Hoa đều lạnh đi.
Cô có thể cảm nhận được khí tức của người đàn ông trước mặt mình mạnh mẽ như thế nào.
“Sống nhiều năm như vậy, không có ai dạy cô khi nào nên nói thật, khi nào nên nói dối sao?”
“Tôi thực sự không biết gì cả, hơn nữa, hơn nữa anh thậm chí còn không tư cách để bắt tôi tới đây. Tôi muốn rời khỏi đây, tôi muốn đi ngay lập tức!”
Liễu Minh Hoa đã sợ hãi đến cực điểm, sau khi phẫn nộ gào thét xong câu này, cô ta lợi dụng một chỗ trống lập tức đứng dậy nhanh chóng lao thẳng về phía cửa.
Nhưng cô ta chưa kịp chạy được mấy bước, đã bị vệ sĩ của Tô Duy Nam túm lấy.
Hai vệ sĩ đó một trái một phải nhấc cô ta lên, trực tiếp ném trở lại Chỉ nghe thấy “râầm”một tiếng, lưng của Liễu Minh Hoa đập mạnh vào tường, cả người cô ta đau đớn, mắt mũi đều trở nên vặn vẹo.
“Đúng là một đứa trẻ bướng bỉnh!”
Tô Duy Nam cau mày, khóe miệng nở ra một nụ cười tàn nhãn.
Chỉ những người thân thiết nhất với anh ấy mới biết răng mỗi khi anh ấy thể hiện ra biểu cảm này đồng nghĩa với việc tâm trạng anh ấy đã cực kỳ không vui.
Người phụ nữ trước mặt chỉ sợ là gặp rắc rối lớn!
“Cô có biết cách sân bay hơn hai km là nơi nào không?”
Tô Duy Nam chậm rãi nói: “Có một khu ổ chuột. Trong khu ổ chuột, khắp nơi đều có người tị nạn vô gia cư. Đầy rẫy giết chóc bạo lực, nhưng thiếu một thứ duy nhất là phụ nữ. Mặc dù bây giờ cô đã biến dạng, khuôn mặt này không thể nhìn được.
Nhưng nói thế nào thì cấu tạo thân thể cô vẫn là phụ nữ? Đối với những người tị nạn lâu như vậy không có đụng vào phụ nữ mà nói, cô chắc là cũng rất được đón nhận đúng không?”
Nghe được lời này, Liễu Minh Hoa bỗng xuất hiện một dự cảm không lành, cô kinh hãi thốt lên: “Các anh muốn làm gì? Các anh muốn làm gì với tôi?”
Tô Duy Nam cười lạnh, nhưng trong ánh mắt càng lộ rõ sự cay nghiệt: “Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với khuôn mặt của cô, nhưng tôi tin rằng những người tị nạn kia chắc là rất hứng thú đổi với cô: “Sẽ không, anh không dám làm như vậy.
Nước M là một nước pháp trị. Các anh không dám đối xử với tôi như thế!”
“Hơ, nước M? Cho dù đây là nước Thiên Hoàng, tôi muốn xử lý cô, còn dễ hơn bóp chết một con kiến!”
Tiếng nói của Tô Duy Nam vừa thốt ra, hai vệ sĩ lập tức kéo cô ta dậy, trực tiếp lôi về phía cửa “Đừng! Cứu mạng, ai tới cứu tôi với, cứu mạng!”
Liễu Minh Hoa sợ hãi phát điên, cho dù có giấy dụa thế nào cũng vô ích.
Cô ta vừa bị kéo đến cửa, thì nghe thấy Tô Duy Nam ở phía sau đột nhiên nói “Chờ chút.”
Liễu Minh Hoa trong bụng mừng thầm, cho rằng Tô Duy Nam đã đổi ý nên vội vàng quay đầu nhìn lại Nhưng trong lúc này, chỉ nghe thấy Tô Duy Nam lạnh lùng nói: “Đúng rồi, tôi suýt nữa thì quên nhắc nhở cô, những người tị nạn đó cơ bản đều cùng nhau chia sẻ mọi tài nguyên, phụ nữ cũng không ngoại lệ, vì vậy tốt nhất cô đừng có mơ chạy trốn gì. Nếu như vậy, tôi không thể đảm bảo được cô còn có thể trở về nước Bạch Lạc đi kiện tôi nữa hay không. Mang đi! “
Những lời của Tô Duy Nam vừa dứt Liễu Minh Hoa trực tiếp bị dọa sợ tới mức hồn bay phách lạc, cô ta giống như điên cuồng gào khóc xin tha: “Tôi nói, tôi sẽ nói hết! Chỉ cần anh không.
đưa tôi tới đó, ta sẽ nói hết, cầu xin anh, cầu xin anh!”
Ánh mắt Tô Duy Nam như lưỡi dao sắc bén ác liệt, hai vệ sĩ vốn dĩ đang giữ Liễu Minh Hoa ngay lập tức buông ra và đứng sang một bên.
Liễu Minh Hoa rớt xuống, cô ta ngã quy xuống đất, bỗng nhiên che mặt, đau đớn khóc rống lên.
Mặc dù cô ta biết chỉ cần mình nói ra sự thật thì hậu quả sẽ vô cùng thê thảm, nhưng đối mặt với một Tô Duy Nam như vậy, đối mặt với sự uy hiếp và áp chế mạnh mẽ từ anh, tuyến phòng ngự tâm lý của cô ta cũng hoàn toàn bị sụp đố.
Cô ta thà bị Tô Duy Nam và Lệ Hữu Tuấn xử lý còn hơn bị đưa vào trong tay của nhóm người tị nạn kia để bọn họ giày xéo làm nhục.
Khó khăn lảm cuối cùng thì cô ta mới bình tĩnh lại, Liễu Minh Hoa khàn giọng nói: “Tô Kim Thư hiện tại đang ở bệnh viện.” .
Truyện Đam Mỹ“Bệnh viện?”
“Đúng vậy, chính là ở bệnh viện, chính là bệnh viện nơi cô ấy đến khám thai.”
“Tại sao cô ấy lại đến đó?”
Rất nhanh, Tô Duy Nam tỏ ra nghi ngờ về lời nói của cô ta, dù sao thì Tô Kim Thư cũng đã biết răng Lệ Hữu Tuấn đã lên lịch phẫu thuật cho cô ấy vào ngày hôm nay, vì vậy cô ấy mới cho anh ấy uống thuốc rồi nhân lúc đêm tối mịt mù mà trốn đi.
Lẽ ra cô phải nhanh chóng lên chuyến bay sớm nhất về nước, cô ấy kháng cự đến bệnh viện đó như vậy, làm sao lại có thể lại quay lại lần nữa?
Chỉ cần Liễu Minh Hoa nghĩ đến những bức ảnh trong điện thoại của mình, cả người cô ta đều run lên.
Cô ta thực sự không thế tưởng tượng được nếu như hai người Lệ Hữu Tuấn và Tô Duy Nam bọn họ nhìn thấy những bức ảnh đó sẽ có phản ứng kinh khủng như thế nào.
Cô ta sợ sệt nhìn vào mắt Tô Duy Nam, chỉ thấy răng ánh mắt anh ấy lạnh lùng đến cực điểm, nhưng lại vô cùng sắc bén, dường như trong nháy mắt có thể nhìn thấu tận sâu tâm hồn cô ta, khiến cho tất cả những thứ bẩn thỉu trong lòng cô ta đều không thể che giất Không thể ẩn úp ở đâu được.
Liễu Minh Hoa gần như có thể đảm bảo rằng nếu bây giờ cô ta dám nói dối Tô Duy Nam, anh ấy nhất định sẽ đem mình đến khu ổ chuột càng sớm càng tốt giao cho những người tị nạn đó xử lý.
Trước đó lúc tự mình đi từ sân bay đến tìm Weilia, đã từng đi ngang qua khu tị nạn và tận mắt nhìn thấy những người tị nạn đang sống trong những chiếc lều dựng hai bên đường.
Bọn họ vô cùng bẩn thỉu và thô bạo, nếu bản thân rơi vào tay bọn họ cho dù không chết cũng sợ rằng sẽ bị hành cho chỉ còn nửa cái mạng.
Cô ấy… cô ấy trở lại làm phẫu thuật…!”