Hiệu trưởng Lý thật sự cảm thấy bản thân thật đã bó tay toàn tập rồi, ông dày công chăm chút, dạy ra hai đứa học trò, bản thân còn chưa kịp hưởng phúc, sao tự nhiên đều trở thành vợ người ta cả rồi?

Hiệu trưởng Lý bày tỏ, đả kích này thật sự quá lớn rồi! Ông cần có thêm thời gian để tiêu hóa.

Cũng vào lúc này, Lệ Hữu Tuấn đi đến.

Anh đầy vẻ đồng tình bước đến võ vai hiệu trưởng Lý, trên mặt cũng lộ ra vẻ thương xót, nhưng bốn chữ mà anh nói ra lại khiến mặt hiệu trưởng Lý trong nháy mắt đen như cái đáy nồi: “Thành thật chia buồn”

Sau khi hiệu trưởng Lý rời đi, cả phòng bệnh chỉ còn lại bốn người bọn họ. Lâm Thúy.

Vân dường như vẫn chưa hoàn hồn sau cú dọa kinh hoàng kia, cô có thể nói là một bước không rời, chầu chực bên cạnh Lục Mặc Thâm. lạng đó trông như thể một chú chó bi mất lâu, rốt cuộc cũng tìm lại được, không ngừng chạy quanh người chủ nhân, hít hít bên này, ngửi ngửi bên kia: “Giáo sư Lục, lúc nấy những gì thầy nói đều là thật à?”

Lục Mặc Thâm: “..”

Lâm Thúy Vân không nhịn được bắt đầu nũng nịu: “Ai da, anh thật sự muốn cưới em sao, này có phải không tốt läm? Nói gì thì người ta cũng chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì cả”

“ồ, nếu em còn chưa chuẩn bị tâm lý xong, thì cứ dời lại cũng được”

Vẻ mặt của Lâm Thúy Vân biến đổi tức thì, từ vẻ bến lẽn, thẹn thùng đột nhiên trở thành con cọp cái: “Nói cái gì đó? Anh đây mới được có bao lâu mà đã muốn đổi ý rồi?”

Lục Mặc Thâm cố nhịn cười, nhìn Lâm Thúy Vân một cách hết sức bình tĩnh: “Không phải là em nói đó sao? Vừa rồi chỉ là kế ứng phó tạm thời, nếu như anh không nói vậy, hiệu trưởng Lý có thể bỏ qua sao?”

Lâm Thúy Vân lập tức nổi giận: “Anh, cái con người này, rõ ràng là không muốn phụ trách mài”

Cô như muốn ăn vạ, trực tiếp ngồi xuống đùi Lục Mặc Thâm.

“Hôm nay em sẽ đem chuyện này nói ra cho rõ ràng, vẫn có câu ‘mời thần đến dễ, tiễn đi khớ, vừa rồi anh đã nói là muốn cưới em rồi, hơn nữa nam thần nhà em và Kim Thư đều có nghe thấy. Anh bây giờ muốn rút lời? Không có cửa đó đâu!”

“Em thế này, có tính là bức hôn không?”

Lâm Thúy Vân vòng tay ôm lấy cổ anh ta: “Không lo được nhiều như vậy! Bất luận thế nào thì đời này anh chắc chắn là người của cô đây rồi! Anh không cưới em không sao cả, em cưới anh là được!”

Lục Mặc Thâm híp mắt: “Em cưới anh?”

Lâm Thúy Vân trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, anh không cưới tôi thì em cưới anh thôi.”

“Anh rất đắt đấy”

Lâm Thúy Vân nghiêng đầu: “Có thể đắt đến mức nào chứt Dù sao thì em cũng đã ngủ với anh rồi, em dĩ nhiên phải phụ trách. Tuy nói là nhà họ Lâm chúng em thật sự không có nhiều tiền như nhà anh, nhưng để nuôi một mình anh thì tuyệt đối không thành vấn đề”

Lục Mặc Thâm không nhịn được bật cười: “Em chắc chứ? Anh thật sự là rất đắt”

Lâm Thúy Vân không khỏi nhíu mày: “Có thể đắt đến mức nào chứ?”

Trợ lý Liễu đứng bên cạnh bất đắc dĩ phải ho khan vài tiếng, cố gắng nói một cách hết sức uyển chuyển: “Cô Lâm, hãng năm chỉ tính riêng tiền nuôi xe, sếp đã tiêu mất vài chục tỷ, càng không cần nhắc tới máy bay riêng và du thuyền…”

Lâm Thúy Vân nghe xong mấy lời này chỉ thiếu chút nữa đã cắn phải lưỡi của mình.

Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Mặc “Thâm, đột nhiên cảm thấy cực kỳ khó thở: “Anh… anh lại là loại ném tiền qua cửa sổ!”

Trong ánh mắt của Lục Mặc Thâm mang theo ý cười: “Sao, hối hận rồi Lâm Thúy Vân sau khi nuốt xuống một ngụm nước bọt một cách đầy khó khăn, bèn chậm rãi đứng lên khỏi người của Lục Mặc Thâm: “Cái chuyện đó… vừa rồi là tôi nói đùa tí thôi”

Chỉ là cô còn chưa kịp đứng hẳn lên, thì eo đã bị Lục Mặc Thâm ôm lấy, sau đó cả người lần nữa té ngồi vào lòng anh ta.

Lâm Thúy Vân giật nảy người: “Làm gì vậy? Anh không biết là mình đang bị thương sao?”

“Đừng đánh trống lảng, em muốn nuốt lời phải không?”

Lâm Thúy Vân nhìn anh ta với vẻ mặt có chút tủi thân.

“Không phải người ta muốn nuốt lời! Em không biết anh cao quý, khó nuôi đến vậy!

Hàng ngày em đều mua quần áo mới, sắm túi mới, không có việc gì làm thì đi spa làm đẹp.

Một ngày không làm gì cả chỉ tập trung vào tiêu tiền cũng không thể tiêu được hết số tiền đó! Con người anh, chẳng lẽ lại bị tiền hủy hoại sao?

Lục Mặc Thâm nhân lúc đó khóe miệng khẽ nhếch lên, quay đầu nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn nãy giờ vẫn luôn lặng lẽ đứng ở một bên: “Anh so với nam thần nhà em, chỉ như một đạo sĩ nhỏ gặp một phù thủy lớn mà thôi! Tô Kim Thư còn dám nhận anh ta, thế mà anh lại không biết em có lá gan nhỏ như vậy đấy?”

Tô Kim Thư vừa nghe thấy những lời này thì hết sức kinh ngạc đến mức chết lặng người.

Cô không dám tin rồi nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn: “Ông xã, anh… anh như vậy so với giáo sư Lục còn phung phí hơn nhiều đấy!”

Lệ Hữu Tuấn ngay cả mí mắt cũng không một chút động đậy: “Dù sao tiền nhiều quá tiêu cũng không hết”

Tô Kim Thư bị những lời nói thẳng thừng này của anh khiến cô vô cùng tức giận, thiếu chút nữa thì thổ huyết.

Cô rất muốn nói rằng, nếu anh nhiều tiền đến mức không thể tiêu hết được, thì không phải còn có tôi ở đây sao? Tôi hoàn toàn có thể giúp anh việc này!

Tô Kim Thư có chút lúng túng liền đưa tay xoa nhẹ lên phần bụng dưới của mình: “Anh yên tâm, bây giờ em sẽ giúp anh sinh thêm một Lệ Hữu Tt nhỏ nữa để cùng nhau giúp anh tiêu bớt số tiền đó!”

Bởi vì lần này lễ trao đối trong và ngoài nước của đại học Lan Ly dành được giải thẳng lớn nên tâm trạng của hai người là Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân cũng đặc biệt tốt.

Trong khi mẹ Lâm vội vàng chạy tới bệnh viện, ánh mắt của bà trong chớp mắt ánh lên sự lo lắng khi vừa nhìn thấy Lục Mặc Thâm ngồi trên chiếc xe lăn: “Ôi trời! Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?”

Mẹ Lâm lo sợ đến mức tay chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngồi bệt xuống đất.

Tô Kim Thư vội vàng giải thích: “Dì à, hôm nay trong lúc biểu diễn, kịch bản xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, lúc nãy bác sĩ vừa mới qua đây để kiểm tra cho giáo sư Lục rồi, cơ thể hai người bọn họ đều không có gì đáng lo ngại”

“Thật vậy sao?”

Mẹ Lâm thật sự vô cùng lo lắng, bà ấy tiến lên vài bước, sau khi nhìn Lục Mặc Thâm và Lâm Thúy Vân tỉ mỉ từ trên xuống dưới, chắc chăn răng họ đúng thật là không có gì đáng lo ngại, lúc ấy bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Vốn dĩ mẹ Lâm còn định nói với bọn họ về chuyện của Lâm An Nguyên nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của hai người họ lúc này, bà đã gạt bỏ ngay những ý nghĩ đó ra khỏi đầu: “Hai người các con ở trong này nghỉ ngơi cho thật tốt, để mẹ quay lại hầm một chút canh gà để bồi bổ sức khỏe”

Mẹ Lâm rất yêu quý Tô Kim Thư: “Hai người các con hôm nay cũng vất vả rồi, chỉ bãng về nghỉ ngơi trước đi, ở đây đã có dì lo ồi: Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn khẽ gật đầu rồi rời đi ngay sau khi chào tạm biệt xong.

Hôm nay cũng ồn ào cả ngày rồi, quả thật là có chút mệt mỏi.

Sau khi về đến nhà, Tô Kim Thư và vài miếng cơm cho qua bữa rồi nằm ngủ luôn trên ghế sô pha.

Lệ Hữu Tuấn vừa trả lời một cuộc điện thoại, quay sang nhìn Tô Kim Thư thì đã thấy cô đang cuộn mình nằm ngủ trên ghế sô pha trong góc phòng, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Lúc này cô còn đang mang thai, vốn đã rất dễ mệt mỏi, ngày hôm nay lại là một ngày nhiều chuyện dày vò khiến tâm trạng căng thắng đến vậy, bây giờ chắc hẳn cũng đã kiệt Sức rồi.

Chính vì vậy mà Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng bế cô lên rồi đưa cô thẳng đến phòng ngủ trên tâng hai Trong lúc bế cô lên, Tô Kim Thư mơ màng rồi choàng tỉnh một lần.

Khi cô phát hiện Lệ Hữu Tuấn đang ôm cô thì khuôn mặt nhỏ nhắn ấy khẽ cọ vào ngực anh.

Lệ Hữu Tuấn cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Ngoan, ngủ đi em”

Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn nghe rất ngọt ngào, Tô Kim Tư nghe xong thì cảm thấy vô cùng an tâm, cô nghiêng đầu một chút, khéo léo dựa vào ngực anh để ngủ.

Lúc này, Lệ Hữu Tuấn vừa mới đặt Tô Kim Thư xuống giường thì chuông điện thoại di động trong ví tiền lập tức vang lêt Điện thoại di động đó là của Tân Tấn Tài cho cô, Lệ Hữu Tuấn hết sức kiên nhãn và cẩn thận đắp chăn bông lên cho Tô Kim Thư rồi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cho ấm, sau đó sang phòng bên cạnh nhìn thấy hai đứa con trai, lúc này anh mới xoay người rồi bước ra ngoài.

Khi anh bước vào phòng làm việc phía bên kia, lúc ấy anh mới nhấn nút trả lời điện thoại: “Anh hai, sao bây giờ anh mới trả lời điện thoại?”

“Có chuyện gì nói mau lên!”

“Anh hai, anh biết gì không? Anh chính là điển hình của kiểu người qua cầu rút ván đấy”

Sau khi Tân Tấn Tài phàn nàn một lúc thì lập tức hừng hực khí thế, nói: “Anh hai, anh có biết hôm nay khi em rời khỏi hội trường vào giữa trưa, em đã phát hiện ra một bí mật gì không?”

“Còn thừa nước đục thả câu nữa thì tắt máy đi”

“Haiz, em nói này sao người như anh không có một chút khiếu hài hước nào vậy!

Khuôn mặt cả ngày lúc nào cũng lạnh lùng, ăn nói thì cứng nhắc, khó nghe, em thật không thể hiểu nổi tại sao chị dâu có thể chịu được anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play