*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hiệu trưởng Vương toát mồ hôi lạnh liếc nhìn Diệp Tiến Quân, thì phát hiện ông ta từ đầu đến cuối đều yên lặng ngồi ở chỗ đó, ánh mắt xa xăm, không có biểu cảm gì.

Ông ta đang nhìn chäm chắm về phía của Tô Kim Thư, khẽ cau mày.

Ngài Diệp cau mày?

Hiệu trưởng Vương bỗng nhiên như hiểu ra điều gì đó, liền đập bàn Sau tiếng “rầm”, ông ta liền chỉ vào mặt của Tô Kim Thư mà mắng: “Tô Kim Thư, cô rốt cuộc có biết cái gì gọi là phép tắc là liêm sỉ không? Chỉ cần cô vẫn còn ở Lan Ly, thì cô vẫn là một sinh viên, cô làm sao có thể làm ra được loại chuyện mất mặt đến như vậy?”

“Ở trong trường chưa kết hôn mà đã mang thai, cô có biết chuyện này nghiêm trọng như thế nào không? Lúc đầu sao cô không bỏ cái thai hoang đó đi, mà vẫn còn giữ lại, thật sự là quá mất mặt!”

Tô Kim Thư bị mảng đến nỗi mặt mũi trăng bệch: “Hiệu trưởng vương!”

‘Vào giờ phút này cô không phải đang sợ hãi, mà là đang vô cùng tức giận.

Đứa bé trong bụng cô, là kết tinh tình yêu của cô và Lệ Hữu Tuấn, là người thứ ba quan trọng nhất trong cuộc đời này của cô.

Thế nhưng, đứa bé mà bản thân cô xem như bảo bối, lại bị một người ngoài cuộc nói thành con hoang?

Chuyện này làm cho cô sao có thể nhịn được?

“Đừng có gọi tôi là hiệu trưởng, đại học.

Lan Ly chúng tôi làm gì có loại học sinh không biết liêm sỉ như cô!”



Hiệu trưởng Vương âm thầm suy xét trong lòng, buổi sáng Diệp Tiến Quân vẫn còn giúp đỡ Tô Kim Thư, bản thân vốn dĩ còn đang lo lắng giải quyết như vậy có giữ thể diện cho ông ta không, hiện tại từ thái độ của ông ta từ đầu đến cuối thì có thể nhìn ra, lo lắng này thực chất chỉ dư thừa.

Smith Phạm vô cùng vừa ý nhìn về phía của hiệu trưởng Vương: “Hiệu trưởng Vương, tôi cảm thấy cách xử lý này của ông cực kỳ thỏa đáng, đối với những sinh viên không biết liêm sỉ như vậy, nên áp dụng biện pháp cứng rắn, để giết gà dọa khi, sau này sẽ không có ai vi phạm nữa”

Sau khi nói xong lời này, Smith quay đầu nhìn về phía của Tô Kim Thư: “Tô Kim Thư, mặc dù lúc sáng tôi rất đề cao tài hùng biện của cô, hơn nữa ban nãy, cũng rất đề cao năng lực của cô trong phương diện y học Đông y.

Nhưng kể từ giây phút này, bởi vì cô nhân phẩm bại hoại, đã không còn là sinh viên của đại học Lan Ly nữa, vì thế nên nói, thành tích của cô theo lý đương nhiên sẽ bị hủy bỏ.”

Sau khi nói xong, ông ta giơ tay vỗ lên vai của Asius đang đứng ở bên cạnh: “Nhưng mà, chúng ta nếu đã đến đây để mở mang kiến thức giao lưu học hỏi, đương nhiên cũng thể hiện phong thái của chúng tôi. Lúc sáng trong phần kiến thức lý luận, cô đã thắng nhờ mánh khóe, chúng tôi cũng chấp nhận. Nhưng buổi chiều đại học Lan Ly các cô đã thua, tất cả đều do cô! Hiệu trưởng Vương, mời ông công bố kết quả của cuộc thi lần này!”

Hiệu trưởng Vương đã nhận được không ít lợi ích từ Smith Phạm, buổi chiều vẫn chưa có cơ hội để phát huy, lúc này vừa đúng lúc có thể mượn cơ hội lần này, thuận nước mà đẩy thuyền trả lại ân tình Thế là ông ta hẳng giọng, cầm lấy micro ở trong tay của người dẫn chương trình: “Tôi bây giờ tuyên bố, đội chiến thắng trong cuộc thi lần này chính là…”

“Thì ra cách hiểu của đại học Lan Ly đối với hai từ “chuyên nghiệp”, lại hạn hẹp đến như vậy?”

Một giọng nói đàn ông đầy trầm ấm vang lên cắt ngang lời của hiệu trưởng Vương.

Người vừa mới nói không phải ai khác, chính là người đàn ông từ đầu đến cuối luôn trầm mặc đứng ở bên cạnh của Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn.

Lệ Hữu Tuấn là ai hiệu trưởng Vương biết rất rõ, bản thân mình không thể không cho anh ta thể diện.

Vì thể hiệu trưởng Vương đã ngừng những lời dự định nói ra, mà nhìn anh ta một cách nghỉ hoặc: “Cậu cả Lệ, những lời cậu vừa nói là có ý gì?

Lệ Hữu Tuấn liếc ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt này tựa hồ lạnh như băng, giống như theo tầm mắt của ông ta, mọi thứ đều có thể đóng băng.

Hiệu trưởng Vương bị Lệ Hữu Tuấn nhìn như vậy làm ông ta lạnh cả sống lưng, thậm chí ông ta còn cảm thấy có một chút gì đó không thể giải thích được: Bản thân hình như không có đụng chạm gì đến ông phật lớn này mà?

“Nếu các ông là muốn trao đổi học thuật, vậy thì nên so tài về kiến thức học vấn, còn có những kỹ năng chuyên môn, Tô Kim Thư mang thai hay không mang thai thì có ảnh hưởng gì đến chuyên môn và kỹ năng phẫu thuật của cô ấy?”

Hiệu trưởng Vương bỗng chốc đã ngây người, thậm chí lúc ông ta nói còn có một chút ấp a ấp úng: “Chuyện đó… chuyện đó không phải vật Thật kì lạ, lời nói của Lệ Hữu Tuấn nghe sao cũng thấy có ý hơi thiên vị Tô Kim Thư vậy nhỉ?

“Nếu đã không có, thì dựa vào cái gì hủy bỏ thành tích của cô ấy?”

Đối mặt với khí thế hùng hổ áp bức người khác của Lệ Hữu Tuấn, hiệu trưởng Vương đột nhiên trở nên yếu thế: “Đó là… đó là bởi vì, cô ta không biết chừng mực, chưa kết hôn, chưa kết hôn…mang thai.”

” trưởng Vương, tôi hỏi ông một chút, trong quy định của trường đại học Lan Ly, có điều nào viết không cho phép nữ sinh mang thai sinh con không?”

Trong lúc Lệ Hữu Tuấn nói chuyện khí thế bức người, dưới ánh mắt lạnh lùng đó như có một cơn lốc cuồn cuộn nổi lên.

“Trong quy định của trường thực sự không có, nhưng đây chính là một quy định bất thành văn…”

Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn càng lúc càng thâm sâu: “Nếu đã không có quy định không cho phép nữ sinh mang thai sinh con, vậy thì càng không hợp lý khi phạt cô ấy!”

“Nhưng mặc dù là nói như vậy.”

Khí thế tỏa ra trên người của người đàn ông Lệ Hữu Tuẩn này, quá mức mạnh mẽ.

Nếu không phải thực sự đối mặt với anh ta, thì căn bản không có cách nào có thể cảm nhận được cảm giác áp chế đến nghẹt thở.

Nhìn thấy hiệu trưởng Vương bị vài câu nói của Lệ Hữu Tuấn xoay vòng vòng, Smith Phạm đứng ở một bên, suýt chút nữa không nhịn được mà nôn ra máu, ông ta liền mỉa mai: “Cậu cả Lệ, cho dù cậu có nói cái gì, Tô Kim ‘Thư chưa kết hôn mà đã mang thai chính là sự thật”

“Ai nói với ông cô ấy chưa kết hôn mà đã mang thai?”

Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn đầy vẻ thản nhiên, vẻ mặt lạnh lùng.

Tô Kim Thư vừa nghe đến đây thì liền lập tức căng thẳng, cô vô thức nắm chặt lấy tay của Lệ Hữu Tuấn.

Lúc này, cô ấy đang mặc một chiếc váy rộng, vì thế động tác này của cô không hề bị người khác nhìn thấy.

Cô có chút căng thẳng, cô không muốn để cho người khác biết được về mối quan hệ giữa cô và Lệ Hữu Tuấn.

Bởi vì Lệ Hữu Tuấn cũng được xem như là một nửa người của công chúng, nếu như chuyện này bị lộ ra, thì ảnh hưởng đối với hình tượng của anh sợ rắng sẽ vô cùng lớn, anh ấy vốn dĩ không cần thiết phải làm như vậy.

Nhưng mà Tô Kim Thư vừa mới đụng vào tay anh, thì ngược lại bị Lệ Hữu Tuấn ôm trọn bàn tay của cô vào lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng siết lại.

Chỉ là một động tác nhỏ, nhưng lại làm cho hốc mắt của Tô Kim Thư hơi sót lên.

Cô biết đây là Lệ Hữu Tuấn đang an ủi mình: Đừng sợ, mọi chuyện đã có anh.

Cho dù vừa rồi bị nhiều người nhục mạ, nghỉ ngờ như vậy, cô cũng chỉ cảm thấy tức giận, không hề cảm thấy muốn khóc hay tủi thân một chút nào.

Nhưng không biết vì sao, trước cái động tác nhỏ ấy của Lệ Hữu Tuấn, lòng cô lại mềm hẳn xuống.

Người đàn ông này vẫn luôn như vậy, bất luận là ở nơi nào, bất luận là trong trường hợp nào, vĩnh viễn luôn là người xông lên phía trước, che mưa che gió cho cô.

Cô kiếp trước chắc đã cứu Trái Đất hay gì, nếu không làm sao kiếp này có thể gặp được anh?

Smith Phạm nghe Lệ Hữu Tuấn nói những lời đó, trong nháy mắt liền nở nụ cười, nói: “Cậu cả Lệ, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu, tôi cũng biết cậu là học sinh do chính hiệu trưởng Lý dạy dỗ nên dĩ nhiên sẽ không muốn hiệu trưởng Lý thua học sinh của chính mình.

Nhưng lời nói dối bản thân vẫn luôn là một lời nói dối, cho dù cậu có mượn cớ hay ngụy trang thế nào đi nữa, thì cũng không thể che dấu được cái sự thật nó là một lời nói dối!

Cậu nói cô ta không phải là có thai trước hôn nhân, vậy cậu thử nói xem ai trong số những người đang ngồi ở đây là bố đứa bé đấy trong bụng cô †a? Cậu thử hỏi mà xem có ai chịu gánh cái tiếng nhơ này?”

Lệ Hữu Tuấn đột nhiên nói rất gay gắt: “Đứa bé trong bụng cô ấy là con tôi”

Anh vừa nói xong thì cả hội trường lập tức vang lên tiếng hít thở mạnh đầy kinh ngạc, ngay cả hiệu trưởng Lý cũng rất ngạc nhiên Vẻ mặt của hiệu trưởng Vương giống như đã ăn phải phân vậy, một lời khó nói hết Chuyện này làm sao có thể chứ?

Đứa bé trong bụng Tô Kim Thư lại là con của Lệ Hữu Tuấn, vậy mấy câu ông vừa mới nói…

Ông vừa bảo đứa bé trong bụng Tô Kim Thư là con hoang, còn nói cô mặt dày, không biết xấu hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play