Trên người Tô Kim Thư đắp một chiếc chăn màu đỏ, những ngón chân trắng nõn lộ ra ngoài.
Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng bước tới, nhìn thấy cô ngủ rất yên ổn thì biết cô đang rất mệt.
Thế là anh nhẹ nhàng ôm cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận rồi mới đi tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong, anh mới năm xuống bên cạnh Tô Kim Thư thì cô nhóc ở bên cạnh như cảm nhận được liền dụi đầu vào ngực anh.
“Ừm..”
Cô nhóc dịu dàng khẽ ngâm bên tai, trái tim của Lệ Hữu Tuấn như muốn tan chảy.
Anh cúi đầu, hôn lên trán cô.
Kiềm chế thanh kiếm đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy dưới thân, hai người cứ ôm nhau như vậy ngủ thiếp đi.
“Cháu nói gï?”
Bạch Ninh Hương không dám tin mà kêu lê Bà nhìn hai tấm ảnh đặt trên bàn, sắc mặt lập.
tức trở nên vô cùng lạnh lùng, Lê Duyệt Tư đứng đối diện bà, nhíu chặt mày: “Di à, lẽ ra cháu không nên nói chuyện này, nhưng Hữu Tuấn anh ấy thật sự giấu quá kỹ rồi.
Nếu không nói cho mọi người biết chuyện này, lương tâm của cháu thật sự rất áy náy”
“Thăng bé, thế mà dám…”
Bạch Ninh Hương còn chưa nói xong, Lệ Trí Thần đã bước tới cầm lấy hai bức ảnh trên mặt bàn.
Trong ảnh là hai đứa trẻ hồn nhiên trong sáng, xinh xắn đáng yêu.
Một bé trai, một bé gái.
Bức còn lại là ảnh chụp chung một nhà bốn người của Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư.
“Tô Kim Thư vậy là chưa kết hôn đã sinh con, cô ta còn có hai đứa con rồi sao?”
Lệ Trí Thần không thể tin vào mắt mình.
Lệ Hữu Tuấn yêu phải loại con gái gia cảnh bần cùng như Tô Kim Thư đã khiến bọn họ kinh hoàng rồi.
Nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng anh ấy thậm chí còn chẳng để ý Tô Kim Thư đã có hai đứa con với người đàn ông khác.
Điều này thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!
“Tính cách của Hữu Tuấn trước giờ rất chín chắn, làm việc gì cũng rất chu đáo, nhưng lần này đối với Tô Kim Thư, anh ấy thật sự là không bình thường!”
Lê Duyệt Tư nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa: “Cháu nghe nói rằng có một số phụ nữ để bầy đàn ông ở bên cạnh họ sẽ đến Thái Lan để nhờ thầy bên đó làm phép, chẳng hạn như mấy việc yểm bùa”
“Mặc dù những điều này nghe có vẻ nhảm nhí, nhưng cháu thà tin nó là sự thật còn hơn không. Cháu nghỉ ngờ rằng Hữu Tuấn đã bị Tô.
Kim Thư yểm bùa để bảy anh ấy bên cạnh”
“Nếu không, cháu thật sự không biết nên giải thích như thế nào.”
Bạch Ninh Hương lúc này đã tức điên lên rồi, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Lệ Trí Thần là một người đàn ông đã lăn lộn trên thương trường chục năm nên dù sao so với phụ nữ vẫn còn chút lý trí “Làm sao cháu biết những thứ này?”
Lê Duyệt Tư dường như đã chuẩn bị từ trước, cô ta tìm thấy một túi hồ sơ từ chiếc túi mình mang theo và gửi cho họ: “Cháu đã điều tra cẩn thận, người phụ nữ Tô Kim Thư này, thực sự là bụng dạ nham hiểm. Cô †a đã tống cha ruột của mình vào tù”
“Hơn nữa, cô ta còn xúi giục Tư Nghiệp, gài bấy người chị cùng cha khác mẹ của mình vào trong hộp đêm để làm công việc da thịt”
“Chị gái cô ta đi đến bước đường cùng, chỉ có thể tìm cháu, kể lại với cháu từ đầu tới đuôi tất cả mọi chuyện đã xảy ra”
“Khi Tô Kim Thư vừa tròn mười tám tuổi, đế dựa dẫm vào người có quyền thế, sau một đêm điên cuồng với cậu ấm nhà họ Vương ở thành phổ Ninh Lâm liền mang thai long phượng: “Năm năm sau, cô ta trở lại. Không biết đã dùng thủ đoạn gì để khiến Hữu Tuấn mê mẩn tới mụ mị đầu óc. Hữu Tuấn không chỉ đồng ý cưới cô ta, mà còn ghi tên cô ta vào gia phả. Người phụ nữ tìm đủ mọi cách để dỗ dành Hữu Tuấn chỉ một lên lớn để chữa bệnh cho anh trai cô ta, thậm chí còn có cách để Hữu Tuấn nhận nuôi hai đứa con hoang “.
“Hơn nữa, quan trọng nhất là cháu nghe nói Tô Kim Thư vẫn luôn uống thuốc tránh thai kể từ khi ở cùng với Hữu Tuấn:”
“Dường như sợ mang thai đứa con của Hữu Tuấn. Đáng sợ nhất là Hữu Tuấn vậy mà lại ngâm đồng ý với việc này!”
“Dì chú, không phải cháu lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Nhưng cứ thử nghĩ một chút, nếu sau này Tô Kim Thư thực sự trở thành mợ chủ nhà họ Lệ, cô ta không đồng ý sinh con của Hữu Tuấn, cả nhà họ Lệ không phải rơi vào tay của hai đứa con hoang đó sao?”
Những lời này của Lê Duyệt Tư, từng từ như thấy máu, rõ ràng khắc họa Tô Kim Thư thành con người vong ơn bội nghĩa, lòng dạ nham hiểm “Hoang đường, thật sự vô cùng hoang đường!”
Bạch Ninh Hương tức giận đập tay vào tay ghế.
‘Sắc mặt của Lệ Trí Thần càng lúc càng khó coi.
Ông chưa bao giờ nghĩ rằng cũng có ngày đó con trai mình lại làm ra việc hoang đường hồ đồ như vậy.
“Chuyện này, đợi sau khi tôi hỏi Hữu Tu Bạch Ninh Hương vội ngắt lời Lệ Trí Thần “Còn hỏi gì nữa? Hôm nay ông không thấy Hữu Tuấn có thái độ thế nào với chúng ta sao?”
‘Vừa nghĩ đến thái độ ngông cuồng của Tô Kim Thư trước mặt mình trong bữa tiệc tối hôm nay, bà căm ghét nghiến chặt răng: “Nếu Tô Kim Thư đó không nắm chắc trăm phần trăm thì sao dám ăn nói liều lĩnh trước mặt tôi như vậy?”
“Tôi thấy Tiếu Tư nói hoàn toàn không sai!
Hữu Tuấn chắc chắn bị người đàn bà đề tiện đó yểm bùa, nếu không làm sao nó có thể đột nhiên bị mê hoặc tới nồi còn đồng ý nuôi con hoang cho người khác chứ?”
“Lệ Trí Thần, ông không cần quan tâm chuyện này, cứ giao cho tôi xứ Lệ.”
Sau khi nghe điều này, Lệ Trí Thần cau chặt mày.
Kế từ khi Bạch Ninh Hương gặp tai nạn cách đây 5 năm, mất khả năng vận động chỉ có thể ngồi trên trên xe lăn, tính cách của bà đã thay đổi hoàn toàn.
Cả người trở nên đa nghỉ và nhạy cảm, hơn nữa rất nóng nảy.
Nếu chuyện này của Lệ Hữu Tuấn giao cho bà xử Lệ, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi…
“Hữu Tuấn cũng là con trai tôi, chuyện này…”
Lệ Trí Thần còn chưa nói xong, Bạch Ninh Hương đột nhiên xông đến và nắm lấy tay áo ông “Ngày mai ông phải ra nước ngoài hội họp rồi, chẳng lẽ tôi phải chờ ông trở về mới xử Lệ chuyện này sao? Tôi không đợi được, tôi không thể chờ thêm một giây phút nào nữa!”
“Hữu Tuấn trước đây không phải như thế này!
Anh biết mà? Nếu không phải vì thằng bé, bé cưng… đôi chân của tôi cũng không…
Bạch Ninh Hương nói đến đây, giống như có ai đó đột nhiên bóp cổ họng lại, không nói tiếp nữa.
Bà cố nén cảm giác run rẩy khắp người, buông tay sao của chồng ra: “Ngày mai ông đi giải quyết việc của mình, chuyện của Hữu Tuấn để cho tôi xử Lệ, tin tưởng tôi”
Lệ Trí Thần nhìn Bạch Ninh Hương.
Đôi mắt ông từ từ buông xuống.
Nếu không có chuyện 5 năm trước thì đôi chân của bà vẫn còn nguyên vẹn.
Bà cũng không phải ngồi trên xe lăn trong 5 năm Loại đau đớn này, người ngoài hoàn toàn không thể hiểu được.
Lệ Trí Thần thở dài, ông ngồi xuống và nắm lấy tay vợ: “Bà phải nhớ rằng chúng ta đã mất đi bé cưng, chỉ còn lại một người con trai là Hữu Tuấn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT