Tô Kim Thư còn chưa trò chuyện với Tống Chỉ Manh được hai câu, thì đã nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn bước ra từ phòng khách.
Phía sau anh, vẻ mặt ông cụ trông không cam lòng “Thằng nhóc xấu xa, thẳng nhóc xấu xa, cháu chạy cái gì, chạy đi đâu? Thêm một ván nữa, lần này thật sự là ván cuối cùng!”
Lệ Hữu Tuấn còn chẳng buồn nhấc mắt lên đi thẳng về phía Tô Kim Thư.
Ông cụ Lệ chớp mắt trở nên tức giận, một bước xông tới trước mặt anh, ngăn anh lại: “Thăng nhóc xấu xa, ông đang nói chuyện với cháu, rốt cuộc cháu có nghe hay không?”
Lệ Hữu Tuấn cau mày: “Là ai vừa nói không đi lại, không chơi xấu, cháu chơi với ông bốn ván thì ông đi lại mười lần, chơi xấu ba lần Chính là ông không giữ lời trước!
Còn nữa, nếu cháu không có ở đây, cháu dâu của ông lại bị người khác bắt nạt”
Ông cụ Lệ đảo mắt rồi đột nhiên nắm lấy cổ tay Lệ Hữu Tuấn “Không bằng thế này đi, chúng ta một cuộc giao dịch.”
Một tia sáng vàng lóe lên trong mắt Lệ Hữu Tuấn: “Giao dịch gì?”
“Như vậy đi, chỉ cần cháu đồng ý ở lại nhà cũ với ông một tuần, ông sẽ lập tức nói với người trong nhà họ Lệ, từ nay về sau Tô Kim Thư sẽ do ông chống lưng, không ai được phép bắt nạt cô ấy nữa, thế nào?”
Một tia thành công lóe lên trong mắt Lệ Hữu Tuấn, nhưng gương mặt anh vần vô cùng lạnh lùng “Không được”
Ông cụ Lệ la lên: “Cái thăng nhóc thối tha này, Tô Kim Thư vốn là cháu dâu của ông, cho dù ông không chống lưng cho con bé thì cũng không ai dám bắt nạt nó, hôm nay ông nói ở đây, từ nay về sau, con mẹ nó ai dám gây khó dễ với cháu dâu ông thì chính là đang gây khó dễ cho ông già này!”
ăn hành tức cuống lên, đột nhiên Tiếng gầm rung trời này không chỉ khiến Tô Kim Thư choáng váng, mà ngay cả toàn bộ người trong đại sảnh cũng trực tiếp trợn tròn mắt.
Đây là chuyện gì?
Chỉ là một vài ván cờ mà ngay khi ông cụ Lệ bước ra đã trực tiếp nhận Tô Kim Thư là cháu dâu.
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lóe lên: “Những lời này là do ông nói, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy”
Vẻ mặt của ông cụ Lệ đơ ra ngay lập tức: “Thẳng nhóc xấu xa, cháu lừa ông!”
“Cháu cũng không ép ông, những lời ông vừa nói bây giờ có thể rút lại, cháu liền đưa vợ cháu đi”
Lệ Hữu Tuấn lập tức nắm tay Tô Kim Thư, xoay người rời đi.
Ông cụ Lệ lập tức trở nên cuống quýt, vội vàng bước lên để ngăn hai người họ lại “Không ép ông, không ép ông, tất cả những điều này là do ông tình nguyệt ‘Vừa nói xong lời này, tay của ông liền vung lên: “Lý Nam, đi, tiên khách! Tiệc mừng thọ bây giờ kết thúc.”
Mọi người có mặt đều hoàn toàn bối rối: Ông cụ Lệ này có phải cơ hơi tùy hứng không?
Ông lão nhìn thấy Lý Nam vẫn ngây người ở đó, lập tức tức giận “Còn ngây người ở đó làm gì chứ? Nhanh chóng giải tán và đuổi hết người đi cho ta, ầm ÿ cả một buổi tối rồi, ầm ÿ tới mức đầu ta đau nhức rồi, mau tiên khách đi”
Lý Nam nhanh chóng hồi phục lại: “Vâng, thưa ông”
“Còn nữa, còn nữa, trai và cháu dâu của t: „ chuẩn bị phòng cho cháu Lệ Trí Thần trực tiếp ngơ ngẩn trước loạt hành động của ông cụ Lệ: “Bố, buổi tối để Hữu Tuấn về nhà đi, con còn có chuyện muốn nói với Hữu Tuấn.”
Đôi mắt ông cụ Lệ lập tức trừng lớn như chiếc chuông: “Nói cái gì mà nói, còn cái gì muốn nói nữa, vừa nãy bố nói cái gì còn không hiểu sao? Tự lo liệu chuyện của mình đi, cháu trai bố không có trách nhiệm chịu thay lỗi của con đâu: ‘Vứt lại những lời này, ông cụ Lệ một tay kéo Lệ Hữu Tuấn, một tay kéo Tô Kim Thự, lật đật đi về phía hậu viện.
Một bữa tiệc mừng thọ vốn vô cùng long trọng lại bị đã bị phá hỏng bởi sự tùy hứng của ông cụ Lệ phá hủy.
Một đám người ngơ ngác, hậm hực quay về tắm rửa đi ngủ, thậm chí ngay cả khi đã nằm trên giường vấn chưa thể hồi phục lại tỉnh thần.
Buổi tối hôm nay, Lệ Hữu Tuấn thật sự là đã cùng ông cụ Lệ đánh cờ đến 12 giờ đêm, lúc này ông cụ mới lưu luyến cho anh ra về.
Trong khoảng thời gian này, Tô Kim Thư trở về phòng tắm rửa xong xuôi thì pin điện thoại cũng đã đầy.
Cô ngay lập tức gọi cho Lâm Thúy Vân.
“Alo, Thúy Vân, vừa nãy cậu gọi cho mình à?
Điện thoại mình hết pin nên bị tắt máy”
Giọng Lâm Thúy Vân ở đầu dây bên kia vô cùng phấn khích: “Đúng đúng đúng, vừa nãy mình có gọi cho cậu, Kim Thư, mình xem tin tức rồi”
“Tin tức gì?”
“Còn có thể là tin tức gì nữa? Đương nhiên là tin tức về việc kết hôn của cậu với nam thần!”
Lâm Thúy Vân nói tới đây, quả thực rất vui vẻ, đôi mắt sắp biến thành hai trái tìm rồi “Nam thần thật sự quá tuyệt vời, cậu cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh anh ấy rồi, không cần giấu giấu diếm diếm nữa”
Tô Kim Thư nghĩ đến cảnh tượng trong sảnh tiệc vừa nấy, khuôn mặt xinh đẹp hơi nóng lên.
Thành thật mà nói, bản thân cô khi nhìn thấy bài share đó cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng sau đó, từ từ biến thành cảm động, một sự cảm động kéo đến bất ngờ không có phòng bị.
Ở đầu bên kia điện thoại Lâm Thúy Vân đang ôm “Thực sự ngưỡng mộ với cậu đó!”
Tô Kim Thư chợt nghĩ đến Lục Mặc Thâm: “Ngưỡng mộ mình làm gì? Không phải cậu còn có giáo sư Lục sao?”
‘Vừa nhắc đến Lục Mặc Thâm, tim Lâm Thúy Vân không kiểm soát được đập loạn xạ.
Cô ấy chợt nghĩ đến hôm đó khi hai người hôn nhau trong nhà vệ sinh: “Cái gì thế, cái gì mà Giáo sư Lục, ai nói với cậu anh ta là của mình?”
“Còn chưa thừa nhận phải không?”
Lâm Thúy Vân vội vàng chuyển chủ đề: “Kim Thự, thật ra mình còn có một chuyện muốn nói với cậu!”
“Chuyện gì vậy?”
Lâm Thúy Vân rất hưng phấn: “Chỉ mười phút trước, mình nhận được một cuộc gọi từ Truyền thông Đại Áo, họ muốn để mình tới thủ đô quay quảng cáo mỹ phẩm gì đó, hai ngày nữa mình sẽ chuẩn bị qua đó để casting, tới lúc đó chúng ta có thể gặp lại nhau rồi. Mình thực sự rất nhớ con trai và con gái nuôi rồi, mình nhất định phải tới đó hung hăng hôn chúng mới được! “
“Quá tốt rồi. Vừa hay mình cũng phải ở lại đây một tuần lễ, đang cảm thấy buồn chán đây”
Tô Kim Thư nói xong câu này thì chợt nghĩ đến câu đầy ý nghĩa mà Lục Mặc Thâm vừa nói ban nấy.
Lẽ nào buổi casting quảng cáo này là do Lục Mặc Thâm sắp xếp?
Không phải chứ?
So với Lệ Hữu Tuấn, tính chiếm hữu của giáo sư Lục chỉ hơn chứ không có kém!
Chỉ là đến mức độ này cũng quá cao rồi.
Mỗi lần Lệ Hữu Tuấn ghen tuông nổi giận, anh ấy đều trực tiếp thể hiện trên mặt.
Nhưng cái tên Lục Mặc Thâm đó không chỉ có thể lạnh lùng chỉnh đốn lại tình địch của mình, còn có thể bán Lâm Thúy Vân đi để cô ấy kiếm tiền cho mình! Đây mới thực sự là cao thủ!
“Được, vật tới lúc đó gặt.”
“Được”
Sau khi nói chuyện video với hai đứa nhóc kia xong, cô liền ở trong phòng đợi Lệ Hữu Tuấn trở về.
Lệ Hữu Tuấn từ chỗ ông cụ Lệ quay lại, vừa mở cửa liền nhìn thấy Tô Kim Thư dựa vào ghế, nghiêng đầu ngủ thiếp đi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT