*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hầu hết đàn ông có thể tới được Diệp Sắc này đều sẽ có một chút hiểu bị Bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra tấm thẻ kim cương đen mà Tô Kim Thư đặt ở trên bàn.

Đó là thẻ được phát hành trực tiếp bởi ngân hàng Thụy An, có giới hạn trên toàn cầu, hơn nữa nó còn có thể chỉ tiêu vô hạn.

Bọn họ hoàn toàn không cần phải lo lắng việc chủ thẻ có khả năng thanh toán hay không.

Dù sao người có tư cách giữ tấm thẻ này đều có giá trị tài sản trên nghìn tỷ.

Bây giờ đám đàn ông trong quán bar khi nhìn thấy cảnh này ngay lập tức bắt đầu ồn ào vì dường như bọn họ đã nhận ra hôm nay mình gặp phải một người giàu có.

“Chúng ta chỉ cần liếc mắt một cái là có chín trăm triệu, chuyện này đúng là quá lời.”

“Đúng vậy! Chạy nhanh qua nắm tay kéo người xuống. “Đã tới nơi này còn không phải là vì bán thân sao, còn giả bộ thanh cao làm gì?”

“Chúng ta chỉ nhìn một cái, nhìn chút thôi thì cô ta cũng không chịu thiệt thòi gì! Liếc nhìn một cái là có chín trăm triệu. Đối mặt với dâm ngôn uế ngữ của những người đó, Tô Bích Xuân không khỏi tức giận tới phát run.

Cơ thể của cô sao có thể tùy tiện để những đồ bỏ đi này nhìn thấy.

Cho dù thật sự có phải như vậy đi chăng nữa thì cũng phải là con cháu nhà giàu mới được quyền nhìn thấy.

Tô Bích Xuân liều chết trừng mắt nhìn Tô Kim Thư, thiếu chút nữa là cô ta đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tâm mắt độc ác của cô ta dừng lại ở tấm thẻ kim cương đen bên cạnh Tô Kim Thư.

Dựa vào đâu chứ?

Rõ ràng cả hai người đều là con gái của Tô Văn Tâm.

Vì sao con nhỏ đê tiện Tô Kim Thư kia có mẹ sinh nhưng không có mẹ nuôi dưỡng lại có thể tiếp cận được Lệ Hữu Tuấn?

Còn chính bản thân mình thì sao?

Bản thân mình bị Lệ Hữu Tuấn đưa tới đây.

Dựa vào việc bán đi thân thể của mình mới có thể đổi lấy những chiếc túi và quần áo hàng hiệu.

Tại sao thế giới này lại không công bằng như vậy?

Nếu lúc trước không phải vì con nhỏ đê tiện Tô Kim Thư này nói xấu mình ở trước mặt Lệ Hữu Tuấn thì người tối qua sánh vai tới hội đấu giá cùng anh chính là mình.

Tất cả đều là nhờ Tô Kim Thư!

Tất cả đều là lỗi của cô ta.

Dưới cơn nóng giận, Tô Bích Xuân giật micro trên tay D.J.

“Dùng tiền bao nuôi của đàn ông tới nhục nhã tôi, cô nghĩ mình cao thượng lắm sao?”

Cô ta lạnh lùng nhìn chăm chằm Tô Kim Thư.

“Cô cũng dựa vào cơ thể mới có thể đổi lấy tiền viện phí cho anh trai của mình, hầu hạ một người có khác gì hầu hạ một đám đâu?”

Sau khi Tô Kim Thư nghe thấy những lời nói này thì cô bất giác ngồi thẳng dậy.

Dưới tác động của cồn, động tác này và biểu cảm của cô đều đầy vẻ mê hoặc, đa tình.

Lúc nãy Tô Bích Xuân chỉ dùng cơ thể của mình gợi lên ham muốn của đàn ông.

Nhưng hiện tại người phụ nữ trước mặt này lại tựa như một tiên nữ, vừa ngây thơ vừa quyến rũ chết người Từng hành động của cô đều có thể gợi lên tham vọng chinh phục và chiếm giữ của đàn ông.

Dù sao việc nhìn thấy cơ thể của một người phụ nữ cũng không bãng việc xé mở quần áo rồi từ từ tìm tòi nghiên cứu.

Nếu hai người phụ nữ này đứng cạnh nhau.

Ai hấp dẫn hơn ai không cần cũng nói cũng biết.



Sau khi hoàn thành công việc một cách thuận lợi, lúc anh chuẩn bị xoay người rời đi thì ánh mắt lại vô tình lướt qua một bóng dáng xinh đẹp. Các bạn vào trang nguồn trên hình để chúng mình ra chương mới nhiều hơn nhé.

Tổng giám đốc La cũng nhìn theo ánh mắt của Lục Mặc Thâm dừng lại ở trên vũ đài dưới lâu Khi nhìn thấy vị trí dưới ánh đèn là một vũ công trang điểm đậm tươi mát, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn lại mỗi cái quần lót.

Tổng giám đốc La quay lại: “Cậu Lục, cậu để ý người phụ nữ đó à? Cậu có muốn tôi giúp cậu sắp xếp một chút hay không?”

Ánh mặt Lục Mặc Thâm thần bí lóe lên nhìn Tô Kim Thư.

Giúp anh ta sắp xếp với người phụ nữ của Lệ Hữu Tuấn à?

Trừ phi là không muốn thấy được ánh mặt trời ngày mai “Không cần, người phụ đó ông không động vào được.”

Tổng giám đốc La vừa nghe thấy vậy, nháy mắt không nói gì nhíu mày.

Làm sao có thể?

Chẳng qua chỉ là một vũ công thấy tiền là sáng mắt thôi Ông ta thường xuyên ra vào nơi này.

Mấy ngày hôm trước còn chứng kiến vũ công đó ngồi trong lòng cậu Vu, hai người cũng thật đặc biệt vui vẻ cơ mà.

Cái thể loại đàn bà cho dù có dâng tới tận cửa cậu Vu thậm cũng không thèm này, làm sao ông ta có thể không dây vào nổi chứ?

Đảo mắt, trong lòng Tổng giám đốc La nảy ra một ý tưởng.

Sau khi chào hỏi, ông ta xoay người rời đi trước.

Lục Mặc Thâm chống tay duyên dáng trên lan can tầng hai.

Khóe miệng anh ta hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Tô Kim Thư, cô thật đúng là một người thú vị Vừa nói anh ta vừa vươn tay với cấp dưới: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Ngay sau đó điện thoại được đưa tới tay anh ta.

Nhấc tay bấm một dãy số trong điện thoại, sau ba lần rung chuông, cuối cùng cũng có người nhấc máy.

Không để ý tới âm thanh của điện thoại bên kia truyền qua, Lệ Hữu Tuấn mang theo một chút bực mình nói: “Tôi nhớ không nhầm thì tôi với anh không hề quen thân tới mức anh có thể trực tiếp gọi thẳng vào số điện thoại cá nhân của tôi.”

Lục Mặc Thâm cười: “Hôm nay tôi không có hứng thú thảo luận vấn đề về số điện thoại cá nhân với anh.”

“Không có gì thì cút ngay”

“Tôi hiện đang ở Diệp Sắc.”

“Xem ra chuyện cãi nhau với Lê Duyệt Tư vẫn còn chưa đủ quyết liệt nhỉ?”

Dường như bị chạm vào cái chân bị đau nào đó, Lục Mặc Thâm cau mày không hài lòng, vẻ mặt nhất thời chìm xuống.

Nhưng ngay sau đó anh ta lại điều chỉnh tốt cảm xúc của mình: “Anh có biết tôi nhìn thấy gì ở Diệp Sắc không? Một người đẹp uống rượu tới say khướt đang tựa vào quầy bar, anh cũng biết rằng, Diệp Sắc là nơi có chứa rất nhiều đàn ông như sói đói.”

Nói xong, anh ta trực tiếp tắt điện thoại.

Sau đó im lặng ngồi xuống chờ xem kịch hay.

Lúc Lệ Hữu Tuấn chạy tới thì thấy Tô Bích Xuân đang đứng tại trung tâm của vũ đài.

Tay phải cô ta đang cầm lấy micro, còn đôi mắt tựa dao găm thì đang nhìn trừng trừng Tô Kim Thư.

Trong khu vực khách quý, Lục Mặc Thâm rót một ly sâm banh cho Lệ Hữu Tuấn: “Tôi nghĩ anh cần ít nhất hai mươi phút mới tới được. Không ngờ rằng chưa đầy mười phút đã tới xem ra sức nặng của cô ấy ở trong lòng anh cũng không hề nhẹ nhỉ.”

Ngay cả nửa con mắt Lệ Hữu Tuấn cũng thèm nhìn anh ta, anh lập tức đi tới dựa vào lan can.

Anh dùng cặp mắt tựa như rada tìm người trong đám đông.

Chẳng mấy chốc,, anh tìm thấy bóng dáng quen thuộc ở một góc khuất.

Tô Kim Thư với gò má hơi ửng hồng cùng ánh mắt mơ màng.

Mỗi một động tác nhấc tay nhấc chân của cô đều mang theo vẻ quyến rũ chết người.

Đúng là yêu tỉnh Lời mỉa mai vừa rồi của Tô Kim Thư giống như một cái chày, tàn nhẫn nện vào lòng Tô Bích Xuân Gương mặt xinh xắn của cô ta ngay lập tức trở nên nhợt nhạt, ngay cả lớp nền dày cộp cũng không thể che giấu được.

Cô ta vòng tay ôm ngực thở gấp: “Được thôi! Cô đã nhìn thấy tôi thấp hèn như thế nào, vậy không bằng hiện tại cô đi lên đây.

Để tôi có thể nhìn thấy cô cao quý hơn tôi ra sao?”

Tô Kim Thư nhíu mày, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm trên người Tô Bích Xuân.

Vài năm trước, khi Lư Tuyết Cầm dẫn theo cô ta về nhà, cô cũng chỉ cảm thấy bất mãn và đau lòng cho hai mẹ con họ mà thôi.

Nhưng hiện tại khi gặp hai người họ, Tô Kim Thư lại cảm thấy như mình nuốt phải loài ruồi bọ ghê tởm nào đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play