Sau khi uống hết hai ly, má Tô Kim Thư hơi ửng hồng.
Ngay khi cô chuẩn bị uống đến ly thứ ba, Nhan Thế Khải đã nắm lấy cổ tay cô: “Anh biết khi anh nói ra những điều này sẽ làm em sợ”
Tô Kim Thư sững người một lúc rồi đặt ly rượu xuống: “Đàn anh, em xin lỗi”
“Kim Thư, anh không muốn nghe điều này, anh không muốn nghe em nói lời xin lỗi với anh”
Đột nhiên Nhan Thế Khải đứng dậy, anh ấy đi vòng qua bàn rồi đi thẳng đến trước mặt Tô Kim Thư.
Anh ấy từng bước tiến lại gần, Tô Kim Thư hoảng sợ lùi lại.
Cho đến khi Tô Kim Thư không thể lùi thêm được nữa, cô ngã trên ghế sa lon Nhan Thế Khải đỡ sau ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống cô: “Kim Thư, em có biết anh muốn nghe điều gì từ em không? Anh muốn nghe em nói là em bằng lòng. Chỉ cần em bằng lòng, anh có thể từ bỏ quyền thừa kế của nhà họ Nhan. Anh muốn sống những ngày tháng yên bình ở nước ngoài với em, em đồng ý với anh được không?”
Rượu bắt đầu ngấm, Nhan Thế Khải nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng của Tô Kim Thư.
Anh ấy muốn hôn cô ngay lập tức.
“Đừng mà.”
“Không được.”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Tô Kim Thư đẩy Nhan Thế Khải ra.
Anh ấy lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt thì đứng không vững.
Lúc này cửa phòng cũng bị người từ bên ngoài đẩy vào.
Liễu Minh Hoa nước mắt lưng tròng, toàn thân run rẩy đứng ở cửa.
“Minh Hoa, sao cô lại đến đây?”
Nhan Thế Khải lắc đầu, dường như anh ấy cho rằng mình đã nhìn nhầm.
Tô Kim Thư nhanh chóng đứng dậy, cô lùi lại vài bước: “Cô ấy nhờ em hẹn anh qua.
Em nghĩ chắc hẳn bây giờ hai người còn có chuyện để nói. Em về trước đây.”
Chỉ có điều Tô Kim Thư còn chưa đi được bước nào, đột nhiên của cô cổ tay bị túm lại.
“Kim Thư, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Hai mắt Nhan Thế Khải đỏ hoe, giọng điệu có chút khẩn cầu.
Tô Kim Thư không dám nhìn anh ấy, cô không muốn làm anh ấy tổn thương, cô càng không muốn nói lời lừa gạt anh ấy.
Cô gỡ từng ngón tay anh ấy ra rồi khẽ cụp mắt xuống, cô nhẹ nhàng nói: “Đàn anh, câu trả lời của em không phải anh đã biết từ lâu rôi sao?”
Nói xong, cô giật tay ra quay người bỏ đi Nhìn thấy bóng lưng cô xoay người rời đi, Nhan Thế Khải chỉ cảm thấy nhiệt độ toàn thân giảm xuống.
“Kim Thư, Kim Thư!”
Anh ấy chạy đuổi theo cô.
Nhưng vừa mới chạy ra cửa, Liễu Minh Hoa đã lao tới ôm chặt eo anh ấy từ đẳng sau: “Đừng mà, bác sĩ Nhan đừng, anh đừng đuổi theo cô ấy!”
Lần này,gần như Tô Kim Thư đã chạy mất.
Mãi đến tận khi đã ngấm rượu, hai chân mềm nhũn, cô mới dừng lại dựa vào bàn quầy bar.
Tim của cô đập thình thịch như muốn chui ra khỏi lồng ngực.
Tô Kim Thư hơi khó chịu ấn vào vị trí ngực mình.
Cô biết Nhan Thế Khải thích cô.
Nhưng cô luôn cho rằng sự yêu thích đó chỉ là cảm giác nhiều hơn sự quý mến một chút.
Chỉ cần mình từ chối kịp thời và dứt khoát thì chẳng bao lâu nữa anh ấy sẽ từ bỏ thôi.
Nhưng hôm nay anh ấy đã nói gì?
Nói rằng anh ấy yêu mình.
Hơn nữa đã yêu tròn mười năm trời.
Cuối cùng phản ứng của cô chậm chạp đến mức nào, nên cô mới không hề cảm nhận được điều gì trong suốt thời gian mười năm qua.
Đúng vào lúc này, đột nhiên gần sân khấu vang lên một tiếng huýt chói tai.
Tô Kim Thư ngẩng đầu nhìn lên, cô phát hiện trên sân khấu tối mờ, ánh đèn rọi đang chiếu lên một người phụ nữ.
Lúc này người phụ nữ trên sân khấu đang quay lưng về phía khán giả Cô ta điên cuồng vặn vẹo eo, tay cởi cúc áo ngực cuối cùng.
“Wow!”
Tiếng hò hét trở nên dữ dội hơn.
Dường như người phụ nữ trên sân khấu nhận được khích lệ, cô ta lắc lư theo điệu nhạc.
Cô ta kéo chiếc áo lót màu đen xuống, quay người lại ném nó về phía đám đông.
Hành động này của cô ta ngay lập tức gây náo động, đám đàn ông điên cuồng giành giật suýt thì rách thành hai mảnh.
Cuối cùng người phụ nữ trên sân khấu cũng quay người lại.
Cô ta dùng tay trái che ngực, đeo chiếc mặt nạ nửa mặt trang trí bằng lông vũ.
Ánh nhìn của cô ta dừng lại nơi những gã đàn ông điên rồ kia, đôi môi xinh xắn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng vẻ chế nhạo.
Đàn ông, cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Một nam D.J cầm mic bước đến bên cạnh cô ta: “Qúy vị có muốn xem gương mặt đảng sau chiếc mặt nạ này trông như thế nào không ạ?”
“Muốn muốn muốn.”
‘Gã đàn ông giật được món quà gào lên to nhất, anh ta cầm mảnh vải đen nhỏ đưa lên cánh mũi, mặt hưng phấn đỏ bừng lên.
“Sẽ được tiết lộ ngay bây giờ.”
D.J giơ mic lên dẫn dắt những người đàn ông bên dưới sân khấu hò hét theo nhịp điệu: “Gỡ xuống đi! Gỡ xuống đi!”
Người phụ nữ ở giữa sân khấu từ từ đưa tay lên.
Khi âm tiết cuối cùng vứt dứt, đột nhiên chiếc mặt nạ bị kéo ra.
Đồng tử của Tô Kim Thư co lại: “Là Tô Bích Xuân ư?”
Sao cô ta lại nhảy múa kiểu này trong quán bar được?
Tất cả những người đàn ông trong sàn nhảy đều trở nên điên cuồng vì hành động này của cô ta.
Dẫu sao vẻ ngoài của Tô Bích Xuân thoạt nhìn cũng không tệ, thêm vào đó cô ta có thể điều chỉnh một số bộ phận trên khuôn mặt, vì vậy ở những nơi như quán bar này quả thực xứng với hai từ tuyệt đẹp.
Lúc này DJ giơ mic lên: “Bây giờ chúng ta bắt đầu đấu giá, người ra giá cao có thể giành được cơ hội hẹn hò riêng với vũ công nữ của chúng tôi.”
Diệp Sắc chỉ có một cơ hội duy nhất cho những người đàn ông làm quen với các vũ công.
Nhưng nếu hai người gặp gỡ riêng tư thì lại là chuyện khác rồi.
Chỉ cần vừa mắt, sau này sẽ phát triển ra sao, không ai có thể biết được.
Ban đầu Tô Bích Xuân dựa vào việc nhảy múa trên này để câu được cậu Vu.
Hôm qua buổi đấu giá kết thúc, hai người cũng đường ai nấy đi.
Tô Bích Xuân trở lại sân khấu tìm kiếm con mồi mới.
Giá nhanh chóng tăng vọt từ ba trăm triệu lên sáu trăm triệu.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Tô họ đều mong cô ta sẽ mau.
Nhưng biểu cảm trên mặt Tô Bích Xuân lại vô cùng cáu kỉnh: “Sáu trăm triệu ư?”
Thậm chí không đủ tiền để cho cô ta mua một đôi giày.
Những gã đàn ông khốn kiếp này, không có tiền tới đây làm gì?
Ngay khi cô ta cười mỉa mai định quay người lại thì một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên: “Tôi sẽ trả chín trăm triệu.”
Bỗng chốc giá được tăng lên tới chín trăm triệu, nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng Quan trọng là người nói câu này hình như là một người phụ nữ.
Mọi người nhao nhao quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái rất xinh đẹp đang uể oải dựa vào quầy bar, ánh mắt hơi mơ màng, Cô giơ cao tay phải lên, khóe miệng nở nụ cười.
Rất rõ ràng cái giá chín trăm triệu vừa rồi là cô đã hô.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt ấy, Tô Bích Xuân sắc mặt hết trắng bệch rồi lại xanh: Con nhỏ đê tiện kia.
Tại sao con nhỏ đê tiện Tô Kim Thư đó lại ở đây?
- cau mày: “Cô bé này ở đâu ra thế?
Tan học thì mau về nhà sớm đi, nếu như dám đây, chú bảo vệ sẽ ném cháu ra.Lời nói của D. vừa dứt, ngay lập tức khiến cho cả khán phòng cười ồ lên.
Khóe miệng của Tô Kim Thư giật giật, cô trực tiếp móc một tấm thẻ kim cương đen từ trong túi xách ra.
Cô đập “Cạch” một tiếng xuống bên cạnh mình.
Sau đó cô lặp lại câu nói vừa rồi: “Vừa rồi tôi còn chưa nói xong! Tôi ra giá chín trăm triệu để người phụ nữ kia bỏ tay trái xuống”
Cô uể oải chống cảm dời ánh mắt đi, cô nhàn nhạt liếc nhìn Tô Bích Xuân: “Đây coi như là lợi ích cho tất cả mọi người.”