Sáng sớm tinh mơ, Tích Hy đã tỉnh dậy, bàn tay theo thói quen mà chạm vào người bên cạnh.
Không có!
Tích Hy vội vàng bật người dậy, ánh mắt hoang mang nhìn xung quanh, vực sâu vẫn như vậy không có chút bóng dáng của bất kì sự sống nào.
Rốt cuộc là ai đã bắt nàng ấy đi rồi?
"Này?"
Tích Hy xoay người nhìn về hướng có giọng nói phát ra, giọng nói gợi cảm khàn khàn của nam nhân mới thức giấc vang lên: "Ai?"
Nữ nhân bước ra khỏi chỗ tối, khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt Tích Hy.
"Ta là ta." Vân - cục súc - Yến trả lời.
"Tạ Tuyết? Nàng tỉnh lại rồi?" Giọng nói của Tích Hy run run, ánh mắt như phát ra ánh sáng.
Vân Yến: "..." Đột nhiên cảm thấy mình như là tra nam, để con gái nhà người ta chờ đợi lâu như vậy.
"Ừm." Vân Yến nghiêng đầu, ánh sáng ban mai từ phía trên chiếu xuống làm lộ ra cơ thể mảnh mai của cô.
Mái tóc bạch kim tùy ý xõa tung, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn Tích Hy, tựa như đã nhìn thấu tâm tư của hắn.
"Ta xin lỗi." Tích Hy đột nhiên hạ mình quỳ xuống.
Đường đường là một Thượng Tiên cao cao tạo thượng lại quỳ xuống xin lỗi một con cương thi được xem là tội phạm của ngũ giới, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tôn nghiêm của hắn.
Nếu có người ở Tiên giới ở đây, chắc chắn họ sẽ ngạc nhiên đến nỗi rơi mắt ra ngoài.
Ai cũng biết, mọi người ở tiên giới đều biết, Yên Tịch Thượng Tiên cao ngạo đến chừng nào, vô tình, lãnh khốc đến cỡ nào!
"Tích Hy, vì sao ngươi phải làm như vậy?" Vân Yến khó chịu híp mắt.
Vân Yến thực sự không thể nhìn nổi hành động hèn hạ này của Tích Hy.
Thật sự khiến cô chán ghét đến mức muốn giết người.
Tích Hy hơi ngẩn người trước câu hỏi của cô, hơi thở hơi ngưng trệ lại.
Tại sao hắn phải làm vậy?
Hắn không biết.
Mà tại sao hắn phải biết?
Hắn chỉ cần nghe theo linh cảm của mình là được rồi.
Chẳng phải nghe theo trái tim của mình là được rồi hay sao?
"Vì nàng."
"Chỉ đơn giản vì đó là nàng."
Nói xong, Tích Hy liền ngửa mặt lên nhìn thẳng vào mặt cô, đôi mắt sáng rực mang theo tình cảm nồng cháy.
Vân Yến rất không tự nhiên mà sờ khuôn mặt của mình.
Không lẽ bây giờ bổn cương thi đẹp đến nỗi ai cũng say đắm như vậy rồi à?
"Ký chủ, người ta là vị hôn phu của nguyên chủ đó." 000 trợn mắt giải thích.
"Nói rõ ra." Vân Yến hơi nhướng mày.
"Ngày xưa Tạ lão tổ tông đã nói sẽ gả bất kì tiểu thư nào trong dòng chính cho Tích Hy nhưng mà mấy đời dòng chính rất ít nữ nhi, thế nên đến đời nguyên chủ, Tích Hy đã chọn nguyên chủ làm vị hôn thê."
"Tại sao hắn không chọn người khác?"
"Người ta thích, ký chủ ngang ngược ghê." Nhìn thấy Vân Yến sắp nổi máu phá phách, hệ thống liền sửa lại câu nói của mình: "Là vì nguyên chủ đẹp."
Logic của Vân Yến: Nguyên chủ đẹp --> Cô đẹp.
"Tốt, rất có mắt nhìn người nhưng cái danh vị hôn thê này đối với hắn thì hơi bất lợi đấy." Vân Yến.
"Ký chủ đừng lo, khi cô rời khỏi vị diện này thì hắn cũng bay về tiên giới tiếp tục tu luyện thôi, nói vị hôn thê cho có hình thức để bảo vệ nguyên chủ mà thôi."
"Ồ."
Nhận thấy Vân Yến không nhìn hắn nữa, Tích Hy liền lên tiếng: "Nàng đừng vội đi, hãy ở đây dưỡng thương, ta sẽ bảo vệ nàng."
Vân Yến cao ngạo nhìn xuống Tích Hy, nụ cười lạnh nhạt treo bên môi: "Ta đủ mạnh để bảo vệ mình."
Sau đó Vân Yến liền bước đi.
Nghe vậy, Tích Hy vội vàng đứng dậy, bắt lấy tay cô, nhíu mày ngăn cản hành động của cô lại.
"Nàng định đi đâu?" Giọng nói lo lắng vang bên tai Vân Yến.
"Tất nhiên là đi đánh nhau, tôi rất nhớ Bộ Phi, cũng rất nhớ Tiêu Cẩm Nghi đó." Vân Yến mỉm cười, tay dùng sức vứt tay của Tích Hy ra.
Tích Hy không vì vậy mà thoái chí nản lòng, hắn ngoan ngoãn đi phía sau Vân Yến như trẻ nhỏ, ngoan ngoãn nói: "Vậy ta sẽ đi theo nàng."
Vân Yến cũng không hề để tâm đến cái đuôi sau lưng mình, cô nhanh tay đánh sập cái vực sâu này trước sự căm ghét của mấy bóng đen.
Sau đó hai người liền đi ra khỏi đây, để lại một đống đổ nát ở lại.
______________
Kết Huyền môn.
Trong khu điện dành cho chưởng môn là một nữ nhân sắc sảo đang nằm, kế bên nàng ta là một tiểu bạch kiểm trắng trẻo, khuôn mặt lạnh lùng, tựa như lúc nào cũng có thể chém chết nàng ta.
Bộ Phi cười quyến rũ, tay vuốt ve cơ thể của Trầm Lăng, giọng nói đầy gợi tình: "Tuổi trẻ rất nhiều tinh lực nha, ta tốn rất nhiều sức lực để tìm chàng đó, A Quân."
"Ta đã nói ta là Trầm Lăng, không phải Du Quân của ngươi." Trầm Lăng chán ghét nói, cơ thể phản kháng mãnh liệt.
Nếu không phải do hắn bị áp chế hết sức mạnh, thì làm sao hắn có thể bị rơi vào tình cảnh chết tiệt như thế này.
Nhất định, hắn phải tìm cơ hội để giết chết con ả Bộ Phi này, để trả thù cho cô.
"A Quân thật hung dữ nha." Bộ Phi bật cười, trong mắt toàn ý cưng chiều.
Nàng ta tất nhiên là nhận ra sát ý trong mắt của Trầm Lăng, nhưng mà nể tình vì hắn là Du Quân ở kiếp này, thế nên nàng ta đành nhẫn nhịn chờ ngày hắn lấy lại ký ức.
"Ngươi đừng hòng dùng cấm thuật gì đó trên người ta, vô ích thôi" Trầm Lăng cười lạnh.
Định dùng ký ức của tên Du Quân chèn lên ký ức của hắn? Có rời khỏi thế giới này, Trầm Lăng cũng quyết không để Bộ Phi đạt được ý nguyện.
"Chàng thật là... vẫn ương bướng như vậy." Bộ Phi không muốn ép buộc Trầm Lăng ôm mình, chỉ đành cười gượng một tiếng.
Trầm Lăng dữ tợn trừng mắt như con nhím xù lông, làm cho trái tim của Bộ Phi vừa đau, lại vừa bất đắc dĩ.
Bộ Phi biết chứ, biết mình nếu như buộc Trầm Lăng bên cạnh thì sẽ bị phản tác dụng, nhưng nếu như không làm thế thì nàng ta phải chờ đợi thêm một ngàn năm nữa.
Chờ Du Quân luân hồi, chờ ngày chàng ấy đầu thai chuyển kiếp.
Thời gian ấy, Bộ Phi không khỏi cô đơn tịch mịch, cảm giác ấy khó chịu vô cùng.
Ước chi nàng là một người bình phàm, có thể cùng nhau chết, có thể cùng nhau luân hồi với người mình yêu.
Nhưng thực tế đã giáng thẳng một cái tát vào mặt Bộ Phi.
Nàng là tu sĩ lừng lẫy một thời.
Còn chàng chỉ là một người có dòng máu lai giữa người và yêu, lại bị người ta hãm hại, không thể tu luyện.
Vô tình gặp nhau, tơ hồng làm cả hai dính chặt vào nhau, không có thứ gì có thể tách rời hai người họ.
Vì thế Bộ Phi có thể sống cả trăm, cả nghìn năm, tu luyện đến đỉnh giới cao nhất, thành lập một môn phái đứng đầu, lại còn có thể phi thăng làm tiên.
Nhưng lại không thể có Du Quân bên cạnh.
Du Quân tuy chỉ có thân thể của một người bình thường, nhưng lại có khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc nhất khi bên cạnh Bộ Phi.
Cuộc sống luôn nhiều chông gai như thế, nhưng muốn có được một tình yêu hoàn chỉnh lại còn khó khăn hơn.
"A Quân, ngày ấy, nếu như ta phế đi tu vi của bản thân, không vì sự kiêu ngạo của mình mà bỏ chàng ở đấy một mình thì có phải mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn không?" Bộ Phi cười nhạt, đôi mắt sắc sảo nhuốm một nỗi u buồn vô tận.
Trầm Lăng không nói gì.
"Chàng... không nhớ gì nhỉ? Phải rồi, chàng không nhớ gì cả." Bộ Phi tự giễu, giọng nói vô cùng thê lương.
"Chàng không nhớ, ta và chàng đã từng có một tình yêu rất đẹp."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT