"Ting ------ Cơ thể của nguyên chủ đang ở trong tình trạng suy yếu."

"Ting ------ Kéo dài thời gian làm nhiệm vụ cho ký chủ."

"Ký chủ có thêm năm năm thời gian làm nhiệm vụ."

"Ting Ting Ting ------"

"Chúc ký chủ mau chóng bình phục và hoàn thành nhiệm vụ."

Nói xong câu đó, hệ thống còn tốt bụng rải vài cánh hoa hồng để an ủi.

Vân Yến: ".." Hệ thống chó chết!

000 sau gần hai năm không xuất hiện cuối cùng cũng chịu ngoi lên hỏi cô một câu: "Ký chủ hì hì, cô khỏe không?"

"Mi thấy ta khỏe không?" Bổn cương thi đây khỏe đến nỗi linh hồn một nơi, cơ thể một nẻo đó!

"Chắc cũng khỏe nhỉ." Giọng nói của 000 rất chắc chắn.

Vân Yến không thèm nói chuyện với nó nữa, chỉ tập trung sửa chữa cho hoàn thiện lại cái cơ thể tàn tạ này.

Cho đến bây giờ Vân Yến vẫn luôn thắc mắc, tại sao lúc ấy cô có sử dụng cái khiên của mình, mà cái lão yêu bà Bộ gì gì đó lại đâm cô được.

Bây giờ ngay cả hào quang nữ chính cũng có thể chia sẻ cho người khác hả? Thiên đạo làm ăn thế này thì sẽ sớm bị đuổi việc đó.

Một bí ẩn khó giải đáp làm cho bổn cương thi muốn khởi nghĩa!

Muốn đạp chết cái lão yêu bà tên Bộ gì gì đó!

"Ký chủ, người ta là Bộ Phi chứ không phải là Bộ gì gì đó." 000 thân thiện nhắc nhở.

"Hệ thống, mi có làm gì ta vào lúc ta đánh nhau với bọn họ không?" Vân Yến thâm thúy hỏi.

"Tất nhiên là không rồi ký chủ, lúc đấy tôi offline mà." 000 vô tội chối bỏ.

Cô nghĩ tụi tôi sẽ nói cho cô biết à? Không có đâu.

"Ồ, ngươi bình tĩnh thật đấy." Vân Yến nhàn nhạt nói.

"Ý ký chủ là gì?"

"Mấy kẻ giết người thường rất chột dạ." Vân Yến ngồi yên kế bên cái xác cương thi của mình, tay truyền một ánh sáng màu vàng vào trong đó.

"Cô không tin tôi à?" 000 bĩu môi.

"Ngươi đem bằng chứng rằng ngươi vô tội ra cho ta xem đi." Vân Yến híp mắt, rặn ra nụ cười nhạt không thể miễn cưỡng hơn được nữa.

"Ký chủ, suốt thời gian đó tôi offline mà." 000 õng ẹo dùng giọng manh manh để nói chuyện với cô.

Vân Yến liếc một cái đầy chán ghét: "Mi offline mà cũng biết Bộ Phi là ai?"

"..." Cái miệng hại chết cái thân mà!

Vân Yến cười lạnh, lẩm nhẩm câu gì đó mà 000 không nghe được khiến cho lòng nó dâng lên một nỗi sợ hãi.

Không phải là ký chủ định đọc cấm chú gì để phá nát vị diện đấy chứ?

Vân Yến nghe được suy nghĩ của nó, nụ cười liền tắt đi, cô cụp mắt, cũng dừng luôn động tác sửa chữa cơ thể cương thi.

"Ký chủ?" 000 cảm thấy cô bây giờ có chút kì lạ liền hỏi: "Ký chủ? Cô thèm chocolate à?"

Vân Yến lạnh mặt không nói gì.

Một lúc sau cô mới thản nhiên lên tiếng, tiếp tục việc làm còn dở của mình, cũng không quên hăm dọa hệ thống một chút.

"Không có gì đâu, bỗng nhiên nổi sát tâm, muốn giết trẻ em đặc biệt là anh em sinh đôi."

Hệ thống: "..."

Bỗng nhiên nơi vực sâu tối tăm này lại phát ra ánh sáng, nam nhân một thân lam y phục xuất hiện, đôi mắt hắn tựa như loại đá quý độc nhất vô nhị, đẹp đẽ lại u tối pha lẫn chút ưu thương.

Mọi sự tốt đẹp trên thế gian này như hội tụ ở hắn, nhất là mái tóc đen suôn mượt như thác nước.

Khí chất là thứ khó ai mà sánh bằng hắn được, hắn lãnh đạm lại mang chút dịu dàng, lại có chút âm trầm như một ma tu.

Vân Yến nghiêng đầu, hôm nay tên Tích Hy này lại đến, rãnh hơi à?

Mà hình như hôm nay hắn lại khác hơn với hôm qua.

Giọng nói dễ nghe như tiếng chuông gió của Tích Hy vang lên.

"Tạ Tuyết, ta đã luyện được loại đan dược Phàm Tuyên Tụ Hồn cho nàng xong rồi."

"Ta... xin lỗi, nếu lúc ấy ta đến sớm hơn thì tốt rồi, nàng sẽ không phải chịu cảnh này." Tích Hy vừa nói, âm thanh lại có chút nức nở.

"Làm ơn, ta cầu xin nàng, tỉnh lại đi, Tạ Tuyết."

"Tạ Tuyết..."

Vân Yến ngồi nhìn Tích Hy diễn kịch một người, trong lòng trầm trồ khen ngợi, rất giống nam chính si tình nha.

Tích Hy quỳ xuống, nhẹ nhàng nâng cao xác cương thi lên cho vào miệng nó vài viên đan dược màu xanh nhạt.

Vân Yến chán nản trợn mắt, thở dài một tiếng.

Thần tiên à, người ta là cương thi đó, ngươi cho người ta ăn đan dược thì bao giờ cơ thể mới lành lặn lại?

Não bỏ quên ở tiên giới rồi à!

Vân Yến khoanh tay, ngồi nhìn Tích Hy đang lẩm bẩm trò chuyện với cái xác cương thi vô hồn này, trong lòng lại rất bất đắc dĩ.

Không thể không thừa nhận rằng nếu như không nhờ Tích Hy, thì cái cơ thể cương thi này sẽ nát bét bởi cái phong ấn của lão yêu bà Bộ Phi kia.

Hai năm trước khi Vân Yến bị vứt đến vực sâu của Huyết rãnh, Tích Hy chính là người đã vượt ranh giới mà bay xuống đấy, giữ lấy cơ thể này và bảo toàn nguyên vẹn nó.

Thấy cô bị thương thì trong lòng hắn dằn vặt một hồi rồi lại bình tĩnh giới thiệu tên thật, trò chuyện với cô hết tháng này sang tháng nọ.

Mặc dù Vân Yến đều không nghe, khi rảnh thì sẽ ghé tai nghe một chút còn không thì tung tăng quanh đây chơi.

Hầu như ngày nào Tích Hy cũng đến đây, để kể cho cô biết những thông tin mới nhất về lão yêu bà Bộ gì đó, à không là Bộ Phi mới đúng.

Nhờ thông tin mà Tích Hy cung cấp, Vân Yến đã lập xong kế hoạch giết chết mấy kẻ chơi xấu cô.

Điều mà Vân Yến cảm thấy thất thường nhất, chính là đôi lúc Tích Hy lại đến đây với cơ thể chẳng chịt vết thương hoặc là đến với bộ dạng đầy máu.

Một vị thượng tiên như hắn thì làm sao có thể bị người ta đánh thảm thương như thế được, trừ khi ở Tiên Giới đang xảy ra đại chiến.

Vân Yến lại không nghĩ vậy, nếu Tiên Giới mà xảy ra đại chiến thì Tích Hy hẳn là phải nói cho cô rồi.

Cô trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, cho đến khi vực sâu dần dần tối đi, ánh sáng yếu ớt ở phía trên không thể chiếu sáng nổi nơi mà cô đang ngồi.

Thấy thế, Tích Hy nhẹ nhàng tạo ra ánh sáng xung quanh, sau đó ngã người xuống mặt đất, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Sau một hồi suy nghĩ chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng Vân Yến cũng chịu chú ý đến cái người đang ngủ say sưa bên cạnh mình này.

Y phục hơi xộc xệch lộ ra mấy vết thương cũ cùng những vết thương mới đang được băng bó kĩ càng.

"Rọt rẹt..."

Tiếng bước chân không biết xuất hiện từ đâu bỗng nhiên dần dần to lên, từ trong những góc khuất xuất hiện những bóng đen như 'Vô'.

Vân Yến nheo mắt, thấp giọng cảnh cáo.

"Nếu biết ta đang ở đây, các ngươi nên biến đi." Vừa nói xong, bóng đen liền biến mất như chưa từng được xuất hiện.

"Đồ ngu, nếu không phải có bổn cương thi ở đây thì ngươi cũng sớm mất hết pháp lực rồi..." Vân Yến thì thầm.

Ngủ ngon như chết vậy.

Vân Yến liếc mắt nhìn Tích Hy, tay không chút thiện cảm mà đập vào mặt hắn một cái.

Tay cô trực tiếp xuyên qua khuôn mặt hắn.

Vân Yến: "..."

"Ký chủ, cô muốn đánh người ta thì có thể mua đạo cụ chỗ chúng tôi nha." 000 rất có tâm huyết mà quảng cáo.

"Cút." Vân Yến dứt khoát từ chối.

"..." Ô ô ô, mới có vài năm chưa gặp mà ký chủ liền hất hủi mình.

Hệ thống lại offline trong sự tủi thân một lần nữa.

Đêm dần buông xuống, đáy vực sâu vẫn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt dễ chịu lạ thường.

Bầu trời ở Huyết rãnh dù đêm hay ngày vẫn đỏ thẫm khốc liệt tuy nhiên hôm nay nó lại yên bình rất nhiều so với ngày thường.

Giữa đêm khuya khoắt, cả người Tích Hy bỗng nhiên trở nóng đột ngột, như có ngọn lửa bừng lên trong ngực, đốt cháy mọi cơ quan trong cơ thể.

Ấn đường Tích Hy nhăn lại vì đau đớn, lông mi đen dài khẽ run run, miệng phát ra vài tiếng rên rỉ nhỏ.

Vân Yến nhìn sang Tích Hy một chút, sau đó lại ngồi dậy bước đi mất.

Tiếng đàn êm dịu phát ra từ bầu trời, ánh sáng từ mặt trăng tách ra khỏi nó, trực tiếp bay thẳng xuống vực sâu.

______

"Đã dùng thành công Tiên dược Hồi Di cho NPC Tích Hy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play