Lão ta chỉ có một đứa con trai ruột là bố của Tần Phi. Sau khi con trai chết, Tần Phi là thằng cháu nối dõi duy nhất của lão ta.
Bây giờ thấy Tần Phi nằm trong quan tài, lão ta cực kỳ giận dữ.
Lâm Tuyết Liên lập tức gào khóc: “Thằng trời đánh, tao phải liều mạng với mày!”
Bà ta định nhào tới chỗ Dương Thanh thì bị Mã Siêu chặn lại, quát lớn: “Cút!”
Mã Siêu đi theo Dương Thanh chinh chiến nhiều năm, khí thế rất hùng dũng. Chỉ quát một tiếng đã dọa Lâm Tuyết Liên vội vàng dừng lại.
“Bố phải làm chủ cho thằng Phi!”, Lâm Tuyết Liên biết không làm gì được Dương Thanh, chỉ có thể khóc lóc kể lể với cụ Tần.
Lúc này cụ Tần cũng nổi giận. Lão ta chưa rõ Tần Phi sống chết ra sao, lại có cao thủ như Mã Siêu ở đây nên không dám làm càn, chỉ có thể chờ cao thủ nhà họ Quan đưa tới cứu giúp.
“Này lão già, hôm nay tôi đến chỉ muốn hỏi ông hai việc. Nếu câu trả lời khiến tôi hài lòng, tôi có thể cho nhà họ Tần một con đường sống. Nếu không, nhà họ Tần cũng không cần tồn tại nữa”.
Dương Thanh đứng chắp tay, lạnh lùng nói.
Anh liên tục gọi cụ Tần là lão già khiến lão ta tức muốn chết.
Nhưng cụ Tần chỉ có thể nhẫn nhịn, đỏ mắt nói: “Muốn tao trả lời mày cũng được. Nhưng trước tiên mày phải cho tao biết, Tần Phi còn sống hay đã chết?”
“Chết? Ha ha, ông coi trọng nhà họ Tần quá rồi đấy. Anh ta có tư cách gì khiến tôi phải lấy mạng anh ta?”, Dương Thanh khinh thường nói.
Mặc dù anh đang sỉ nhục nhà họ Tần nhưng đối với bọn họ, ít nhất đây cũng là một tin tốt.
“Mày muốn hỏi gì thì hỏi đi!”, cụ Tần lên tiếng.
“Vừa rồi Tần Phi dẫn theo một đội phá dỡ tới biệt thự nhà họ Tần, không quan tâm người nhà tôi còn đang ở trong đã đào một góc biệt thự. Có phải ông ra lệnh làm vậy không?”, Dương Thanh hỏi.
Đối với anh, đây là chuyện không thể tha thứ. Lúc biệt thự bị đào, Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu đều đang ở nhà. Nếu bị đào thêm nữa, biệt thự đổ sập thì hai người họ phải làm sao?
Cụ Tần cau mày nói: “Biệt thự nhà họ Tần là sản nghiệp của gia tộc. Chúng mày đã bị đuổi đi thì có tư cách gì ở lại?”
“Có nghĩa là Tần Phi không quan tâm có người ở trong hay không đã cho người lái máy xúc đào móng đều theo lệnh của ông?”, Dương Thanh nheo mắt lại.
Cụ Tần chợt có dự cảm không lành. Cho dù là tối qua ở nhà họ Quan hay hôm nay, bộ dạng của anh đều cực kỳ mạnh mẽ, khác một trời một vực với năm năm trước.
“Tao chỉ bảo nó đuổi các người đi rồi san bằng biệt thự”, cụ Tần thành thật trả lời.
Câu trả lời này khiến Dương Thanh giảm bớt sát khí đối với lão ta.
“Thứ hai, chiếc xe đựng quan tài này cũng do Tần Phi mang tới, còn tuyên bố chuẩn bị riêng cho con gái tôi một chiếc quan tài nhỏ. Anh ta nói đây là ý của ông, ông có gì muốn giải thích không?”, Dương Thanh hỏi tiếp.
“Khốn kiếp!”
Cụ Tần nghe xong cũng nổi giận: “Tao bảo nó làm vậy lúc nào? Tao không hề biết chuyện này”.
Dứt lời, lão ta nhìn sang Lâm Tuyết Liên: “Có phải cô lén lút bảo nó làm chuyện này sau lưng tôi không?”
Từ khi Tần Phi được chọn làm người thừa kế, Lâm Tuyết Liên cư xử cực kỳ phách lối, lén lút bày ra không ít ý xấu cho Tần Phi.
Cụ Tần biết nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, chưa từng lật tẩy trước mặt mọi người.
Lâm Tuyết Liên giật mình quỳ xuống dưới chân cụ Tần, vội vàng giải thích: “Con thực sự không biết chuyện này thưa bố! Dương Thanh chỉ là một thằng vô dụng bị đuổi khỏi gia tộc, sao có thể tin lời cậu ta được? Rất có thể quan tài do chính cậu ta chuẩn bị để kiếm cớ đối phó Tần Phi”.
Rõ ràng bà ta đang chột dạ mới quỳ xuống cầu xin như vậy. Dương Thanh híp mắt nhìn. Cho dù bà ta có phải chủ mưu hay không nhưng anh có thể xác định Tần Phi và bà ta đều phải chịu trừng phạt.
Sắc mặt cụ Tần cực kỳ khói coi. Lão ta hiểu rõ Lâm Tuyết Liên là loại người gì. Lúc bà ta quỳ xuống, lão đã biết được sự thật.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện xấu của nhà họ Tần, lão ta không thể nói gì bà ta trước mặt mọi người.
“Tao đã trả lời cả hai câu hỏi của mày. Hơn nữa, cho dù Tần Phi làm việc hơi quá đáng nhưng không phải bọn mày đều không sao rồi à? Mày còn muốn thế nào nữa?”, cụ Tần đột nhiên nói.
“Rầm!”
Dương Thanh đá một cái, chiếc quan tài bị vỡ nát thành từng mảnh.
Cảnh tượng này khiến tất cả đều sợ ngây người.
“Ông nói biệt thự nhà họ Tần thuộc về gia tộc, muốn lấy đi cũng được. Nhưng cháu trai ông không để ý tới tính mạng của người nhà tôi đã bắt đầu ra tay. Ông còn hỏi tôi muốn thế nào sao?”
Cụ Tần nói vậy khiến Dương Thanh rất bực mình: “Cháu ông mang tới một xe chở quan tài, tuyên bố muốn đưa tôi lên bàn thờ. Ông lại nói chúng tôi không sao à?”
“Nếu tôi thật sự chỉ là một thằng vô dụng, người nằm trong quan tài sẽ là tôi!”
“Ông nói xem, tôi có thể nghĩ như vậy không?”
Dương Thanh liên tục chất vấn, khí thế cũng càng lúc càng mạnh mẽ. Toàn bộ trang viên nhà họ Tần chìm trong sát khí mãnh liệt.
Đối mặt với lửa giận của Dương Thanh, cụ Tần như rơi vào hầm băng, vô thức lùi lại, sắc mặt tái nhợt.
“Thế mày muốn thế nào?”, cụ Tần hoảng hốt hỏi.
“Cháu ông đã thích bẻ tay bẻ chân người ta như vậy, nhà họ Tần các người hãy tự bẻ gãy tay chân anh ta đi, đồng thời không được phép chữa trị”.
Ánh mắt Dương Thanh cực kỳ lạnh lẽo: “Cho ông ba mươi giây suy nghĩ. Nếu để tôi ra tay sẽ không chỉ đơn giản là gãy tay, chân đâu”.
“Mày dám!”
Mặt cụ Tần lúc xanh lúc tím, rõ ràng đang vô cùng tức giận.
“Còn hai mươi giây!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
“Mày đừng quá đáng, nhà họ Tần có quan hệ thân thiết với nhà họ Quan đấy. Nếu mày dám làm càn, nhà họ Quan sẽ không tha cho mày đâu”, cụ Tần cao giọng uy hiếp.
“Còn mười giây cuối!”
Dương Thanh lạnh giọng đáp.
Mã Siêu đã đi tới quan tài Tần Phi đang nằm, ấn vào huyệt Nhân Trung của anh ta. Tần Phi lập tức tỉnh lại.
Anh ta ngồi dậy liền phát hiện mình đang ở nhà họ Tần, ngơ ngác hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”
“Dương Thanh, nếu mày dám động đến một ngón tay của Tần Phi, nhà họ Tần sẽ liều mạng với mày!”, cụ Tần giận dữ nói.
“Hết giờ rồi. Nếu các ông không làm được, tôi chỉ có thể tự ra tay”.
Dương Thanh vừa nói vừa tới gần Tần Phi.
Đến lúc này, Tần Phi mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Anh ta đã bị Dương Thanh đưa về nhà họ Tần.
“Dương Thanh, mày muốn làm gì?”
Thấy Dương Thanh đang bước từng bước về phía mình, Tần Phi sợ hãi tè ra quần. Những chuyện vừa xảy ra ở biệt thự nhà họ Tần đều rõ mồn một trước mắt anh ta.
Bây giờ thấy Dương Thanh như vậy, toàn thân anh ta không ngừng run rẩy.
“Ông nội cứu cháu với!”, Tần Phi vội hét lên.
“Dương Thanh, mày dám!”
Cụ Tần trợn trừng mắt: “Tất cả lên hết cho tôi!”
Mã Siêu tiến lên một bước, đạp xuống mặt đất. Ngay sau đó, nền đất lát đá thạch anh đều vỡ nát.
Đám người nhà họ Tần ngơ ngác tại chỗ, thầm nghĩ sức người có thể làm được như vậy sao?
Hơn chục vệ sĩ của nhà họ Tần đều khựng lại, không ai dám lên trước.
Tần Phi bò ra khỏi quan tài, đang định chạy trốn thì bị Dương Thanh gạt chân ngã nhào ra đất.
Một chân của Dương Thanh đã đạp lên đầu gối của anh ta.
“Tôi đã hứa với Thanh Tâm không giết anh. Sau này anh hãy sống quãng đời còn lại ở trên giường đi!”
Dương Thanh rất bình tĩnh, nhưng Tần Phi lại thấy anh chẳng khác gì ác ma.
“Tôi biết sai rồi, xin cậu tha cho tôi lần này. Tôi không dám nữa đâu”.
Tần Phi hoảng sợ cầu xin.
“Răng rắc!”
Dương Thanh chợt dùng sức, tiếng xương vỡ nát vang lên chói tai.
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT