Trong khi cả nhà Tần Thanh Tâm đang đi tới biệt thự Vân Phong, Dương Thanh cũng chạy tới nhà họ Tần.
Mặc dù nhà họ Tần chỉ là một gia tộc đã xuống cấp nhưng vẫn có trang viên của riêng mình như các gia tộc lớn.
Trong trang viên rộng thênh thang có mấy căn biệt thự hai tầng. Ngoại trừ gia đình Tần Thanh Tâm, toàn bộ người nhà họ Tần đều sống ở đây.
Lúc này có một chiếc xe tải màu xanh chặn lại trước cổng, không ai ra ngoài được.
Trên chiếc xe tải có năm chiếc quan tài.
“Rốt cuộc các người là ai, có biết đây là đâu không? Dám chặn cổng nhà chúng tôi, chán sống rồi hả?”
Mẹ của Tần Phi - Lâm Tuyết Liên đứng ở trong chống nạnh mắng chửi người đang đứng phía trước xe tải.
Từ khi nhà Tần Thanh Tâm bị đuổi đi, không còn ai có thể uy hiếp địa vị của Tần Phi trong nhà họ Tần nữa. Cụ Tần cũng tỏ rõ thái độ chọn Tần Phi làm người thừa kế.
Cụ Tần có hai người con trai, bố của Tần Phi và bố của Tần Thanh Tâm.
Bố của Tần Phi đã chết từ nhiều năm trước, nhưng bố của Tần Thanh Tâm là Tần Đại Dũng không phải là con ruột của cụ Tần. Vậy nên Tần Phi trở thành cháu trai duy nhất mang huyết thống của nhà họ Tần.
Khi Tần Thanh Tâm còn ở nhà họ Tần, cô có năng lực xuất chúng, được các công ty dưới trướng gia tộc ủng hộ rất nhiều nên có sức uy hiếp cực lớn với Tần Phi.
Bây giờ Tần Phi đã được xác nhận là người thừa kế, thân phận của mẹ anh ta là Lâm Tuyết Liên cũng lên như diều gặp gió, mẹ quý nhờ con.
Bên cạnh Lâm Tuyết Liên còn có rất nhiều vệ sĩ, ai nấy đều hung dữ nhìn chằm chằm Mã Siêu.
“Thằng nhóc này điếc rồi à? Không nghe thấy tôi nói gì sao?”
Mặc kệ Lâm Tuyết Liên mắng chửi thế nào, Mã Siêu đều làm như không nghe thấy, cứ đứng sừng sừng trước cổng chặn đường.
“Mấy đứa lên tẩn thằng nhóc này một trận cho tôi”.
Lâm Tuyết Liên bị ngó lơ, lập tức nổi giận.
Bảy, tám vệ sĩ nghe lệnh đồng loạt xông tới trước mặt Mã Siêu.
Đúng lúc này, đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt của Mã Siêu chợt mở ra, ánh mắt lạnh như băng.
Thấy bảy, tám người sắp lao tới, anh ta khẽ cử động chân. Mọi người chỉ thấy một bóng dáng lờ mờ chợt lóe lên.
Ngay sau đó, bảy, tám tên vệ sĩ đều không trụ nổi quá mười giây đã bị đánh bay ra ngoài, ngã sõng soài trên mặt đất.
Đám người nhà họ Tần trợn tròn mắt, Lâm Tuyết Liên sợ hãi lùi về sau, vô cùng hoảng sợ.
Dương Thanh bảo anh ta tới nhà họ Tần trước, chứng tỏ anh muốn tự ra tay xử lý Tần Phi.
Nghe vậy, người nhà họ Tần không dám nói thêm gì nữa.
Đến cả bảy, tám tên vệ sĩ cùng lên còn bị Mã Siêu giải quyết dễ dàng, đám người nhà họ Tần càng không có hy vọng có thể đánh bại anh ta.
“Ông chủ, có một người trẻ tuổi dẫn theo một chiếc xe tải tới chặn cổng lại, không cho ai bước ra ngoài”.
Quản gia hoảng loạn tìm cụ Tần báo tin.
“Cái gì? Không cho người nhà họ Tần chúng ta ra ngoài sao?”, cụ Tần lập tức nổi giận đùng đùng.
“Vâng. Đến cả tám vệ sĩ mạnh nhất cũng bị cậu ta đánh bại”, quản gia sợ hãi nói.
“Dám đến nhà họ Tần gây sự, đúng là không sợ chết. Đợi tôi liên hệ với nhà họ Quan xem có tìm thêm được vệ sĩ tới không”, cụ Tần lấy điện thoại ra.
Mặc dù nhà họ Tần móc nối quan hệ được với nhà họ Quan nhưng mỗi năm nhà họ Tần đều phải nộp cho nhà họ Quan gần một nửa lợi nhuận. Vậy nên xảy ra bất cứ chuyện gì, bọn họ đều có thể nhờ nhà họ Quan che chở.
Cụ Tần gọi điện thoại, nghe thấy một giọng nói mất kiên nhẫn vang lên: “Ai vậy?”
“Sếp Hứa, tôi là Tần Côn. Có một người trẻ tuổi rất lợi hại tới nhà họ Tần, vệ sĩ của chúng tôi đều bị đánh ngã rồi. Tôi muốn nhờ nhà họ Quan ra mặt, tìm thêm vài vệ sĩ tới”.
Cho dù đối phương rất coi thường mình nhưng cụ Tần vẫn phải nhún nhường.
Nói là nhà họ Tần móc nối được quan hệ với nhà họ Quan nhưng thực chất chỉ liên hệ được với người phụ trách sản nghiệp dưới trướng nhà họ Quan. Cụ Tần còn không có tư cách liên hệ với những quản lý cấp cao của nhà họ Quan nữa.
Sếp Hứa nghe xong tức giận nói: “Một người trẻ tuổi cũng không giải quyết được, đúng là lũ ăn hại. Tôi sẽ cho người tới ngay”.
Nói xong, sếp Hứa cúp máy luôn.
Ánh mắt cụ Tần trở nên lạnh lẽo, bực bội nói: “Chỉ là con chó của nhà họ Quan mà cũng kiêu căng như vậy. Đợi nhà họ Tần xây dựng được quan hệ với chủ gia tộc họ Quan, mày chẳng là cái thá gì cả”.
Đúng lúc này, một chiếc Phaeton màu đen đỗ lại trước cổng nhà họ Tần. Dương Thanh bước ra khỏi xe.
Mã Siêu vội vàng chạy tới: “Anh Thanh!”
Dương Thanh thấy xe tải chặn ngoài cổng, ra lệnh: “Cho xe tải đi vào đi!”
“Vâng!”, Mã Siêu lập tức làm theo.
Ngay sau đó, một tiếng ầm vang lên. Xe tải đâm thẳng vào trong, vách tường hai bên cổng cũng đổ ập xuống.
Toàn bộ trang viên chìm trong bụi đất mù mịt.
Trong trang viên vang lên tiếng hét chói tai, tất cả nhao nhao lùi lại.
Trong lúc mọi người kinh ngạc, Dương Thanh thong thả bước vào.
Lâm Tuyết Liên thấy Dương Thanh, trợn trừng mắt hoảng sợ hỏi: “Sao mày lại không sao?”
Bà ta chính là người cùng Tần Phi lập ra kế hoạch thuê vệ sĩ đối phó với Dương Thanh.
Theo kế hoạch thì hiện giờ Dương Thanh phải bị đánh gãy tay, chân rồi mới phải. Thế nhưng anh lại xuất hiện không chút tổn hại khiến Lâm Tuyết Liên có dự cảm không lành.
“Hình như bà rất ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây”, Dương Thanh cười mỉa.
Đám người nhà họ Tần đều đang tức giận suy đoán ai dám to gan chặn cổng nhà mình, bây giờ mới biết là thằng vô dụng này.
“Dương Thanh, mày đã bị đuổi khỏi gia tộc rồi, tới đây làm gì nữa?”
“Thằng ăn hại như mày không có tư cách tới đây. Mày lập tức cút khỏi đây đi!”
“Thứ ăn hại, cút ra đi!”
Bọn họ mắng Dương Thanh té tát.
“Câm mồm!”
Mã Siêu chợt tiến lên một bước, giận dữ quát: “Ai dám nói nhảm thêm một câu nữa, tôi lập tức lấy mạng người đó!”
Vừa rồi tất cả đều chứng kiến sức mạnh của Mã Siêu. Nghe anh ta nói vậy, đám người vừa mới tràn đầy căm phẫn, bây giờ đã câm như hến.
Dương Thanh nhìn thoáng qua căn biệt thự của cụ Tần, chợt lên tiếng: “Lão già chó chết, mau cút ra đây!”
Câu nói “Lão già chó chết” khiến mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Cụ Tần là chủ của cả gia tộc, bây giờ bị Dương Thanh gọi như vậy đúng là sự sỉ nhục lớn lao.
Giọng Dương Thanh không quá lớn nhưng cụ Tần đang viết thư pháp trong phòng nghe thấy lại như sấm nổ bên tai.
“Khốn kiếp! Muốn chết hả?”, cụ Tần nghe thấy lời Dương Thanh nói, nổi trận lôi đình.
“Cậu dám sỉ nhục chủ gia tộc như vậy, ông cụ sẽ không tha cho cậu đâu!”
Lâm Tuyết Liên hưng phấn nói. Mặc dù bà ta không biết tại sao anh vẫn còn toàn vẹn đứng ở đây nhưng chỉ với một câu “lão già chó chết” kia, chắc chắn cụ Tần sẽ không để yên.
Lúc này, cụ Tần cũng đi ra, hai mắt ngập tràn lửa giận.
“Tao còn tưởng là ai to gan như vậy, thì ra là thằng vô dụng này”.
Cụ Tần nhìn thấy Dương Thanh, khinh thường nói: “Mày gây chuyện trong tiệc mừng thọ của nhà họ Quan, bây giờ vẫn còn sống cũng là kỳ tích. Nhưng không sao, tao đã báo cho nhà họ Quan rồi, chẳng mấy chốc sẽ có người tới xử lý mày thôi”.
Dương Thanh bật cười nói: “Được! Tôi cũng muốn xem thử còn người nhà họ Quan nào dám xuất hiện trước mặt tôi”.
“Thằng ranh ngu ngốc, đúng là ngông cuồng. Nhà họ Quan chưa ra tay với mày là vì mày không đủ tư cách thôi. Đợi bọn họ tới thì mày chỉ có nước ôm mặt khóc nha con!”
Mặc dù cụ Tần biết Dương Thanh lợi hại nhưng giờ đây lại không hề cảm thấy lo lắng.
“Yên tâm, tôi sẽ không đi đâu!”
Dương Thanh cười nói: “Nhưng trước khi người nhà họ Quan tới, chúng ta hãy xử lý những chuyện khác trước đã”.
Dứt lời, Dương Thanh nhìn Mã Siêu ra hiệu.
Mã Siêu gật đầu, quay người rời đi. Dưới ánh mắt nghi hoặc của đám người, anh ta nhảy lên xe tải.
Chỉ thấy anh ta chưởng vào một cái quan tài nặng mấy trăm kí khiến nó bay thẳng ra ngoài, rơi xuống trước mặt đám người nhà họ Tần.
Thêm vài cú chưởng nữa, năm chiếc quan tài xếp thành hàng trên mặt đất.
Cảnh tượng ấy khiến tất cả đều sợ ngây người.
Đúng lúc ấy, Lâm Tuyết Liên chợt thấy một hình dáng quen thuộc nằm trong một chiếc quan tài, lập tức hoảng hốt gào lên: “Phi!”
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT