Hôm nay là thứ bảy, trường học phía đối diện bức tường cao cao kia cũng yên tĩnh lại Quách Cao Minh nhìn về phía cổng trường bên kia, là một trường cấp ba công lập tiêu chuẩn, bên trong có thể nhìn thấy mờ mờ sân bóng và những tòa nhà dạy học, bảo vệ canh cổng ở cổng trường không mặc đồng phục bảo vệ, có lẽ là thuê một bác ngẫu nhiên nào đấy gần trường.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài học sinh ở lại trường chơi đùa.

Trong mắt Quách Cao Minh, một khuôn viên trường bình thường, thậm chí là đơn sơ như vậy không có gì đáng chú ý để nhìn chăm chú, Quách Cao Minh gọi điện thoại cho Đường Tuấn Nghĩa, Đường Tuấn Nghĩa nói anh ta đang ở gần chỗ trường học này.

Quách Cao Minh cảm thấy mặc dù anh và Đường Tuấn Nghĩa được coi là bạn bè nhưng lại không biết gì về cuộc sống cá nhân của anh ta.

Đường Tuấn Nghĩa có lối suy nghĩ rất đặc biệt, cực kì xuất sắc trong nhiều lĩnh vực khác nhau, những người có thiên phú như Đường Tuấn Nghĩa có thể nói là rất hiếm, Quách Cao Minh rất thích nói chuyện với anh ta.

Điều duy nhất Quách Cao Minh biết rõ về Đường Tuấn Nghĩa là, dù anh ta rất thích du lịch giữa các thành phố khác nhau nhưng có vẻ anh ta có tình cảm đặc biệt với thành phố Hải Châu. Đường Tuấn thường xuyên ở chỗ này, cũng không biết tại sao.

Quách Cao Minh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng phối với quần tây đen, khuôn mặt anh xuất chúng, dáng người thẳng tắp, chậm rãi bước trên đường, thỉnh thoảng cả đàn ông và phụ nữ đi qua đều tò mò nhìn vài cái về phía anh.

Quách Cao Minh đã quen với những ánh mắt nhìn chăm chú này từ lâu. Anh đeo tai nghe lên, nhìn mặt t phía cuối con đường kia đang dần lặn xuống ở phía tây, bên tai là tiếng đàn vĩ cầm nhẹ nhàng du dương, đi bộ ở thành phố xa lạ như vậy khiến cả thể xác và tỉnh thần anh không hiểu sao trở nên cực kì thoải mái.

Tuy Quách Cao Minh nhìn chăm chăm vào con đường phía trước nhưng thật ra giờ phút này anh cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ cái gì nữa. Con đường vắng vẻ yên tĩnh như vậy, hai bên hàng cây mọc lên cao cao xanh tốt.

Bước chậm tới, nghe âm thanh du dương của tiếng đàn vĩ cầm bên tai, suy nghĩ của anh cứ thế trôi đi trên đoạn đường này.

Trong buổi hoàng hôn yên tĩnh khiến người ta thả lỏng cả về mặt thể xác và tinh thần như vậy, đột nhiên một bóng người nhảy xuống từ trên thân cây ngay cạnh anh, khiến người ta không kịp chuẩn bị.

Quách Cao Minh không kịp phản ứng, anh trơ mắt nhìn người phụ nữ từ trên trời nhảy bổ xuống, bên tai còn văng vắng tiếng vĩ cầm du dương, ánh sáng mông lung của hoàng hôn chiếu xuống khiến người ta cảm thấy khung cảnh xung quanh như càng thêm mơ mộng và huyền ảo.

Cả người Quách Cao Minh ngã ngửa ra sau, lưng và gáy bị đập xuống một cách đau đớn.

“Này, anh còn đi được không?”

Người phụ nữ đang đè lên người anh nhanh chóng đứng lên, bởi vì có anh đệm ở dưới nên kẻ chủ mưu này không bị sao cả, rõ ràng là cô sai trước nhưng lại cáo trạng trước.

Cô còn không đợi anh nói chuyện, quay đầu lập tức chạy mất.

Đây là lần đầu tiên Quách Cao Minh gặp trường hợp như vậy, anh không muốn thừa nhận là lúc nãy anh bị dọa sợ rồi.

Ai mà nghĩ đến trên con đường yên tĩnh như vậy, trong buổi chiều hoàng hôn lãng mạn như vậy lại có một người phụ nữ từ trên trời rơi xuống lao vào mình như vậy. Có lẽ cô ấy cũng không cố ý, bởi vì anh cảm thấy sự ngại ngùng của cô khi đè trên người anh.

Quách Cao Minh cảm thấy nhếch nhác, nhục nhã, anh vốn nên giận dữ nhưng lại không tức giận như đã tưởng. Đứng lên từ mặt đất, nhìn bóng dáng phía xa đang vội vàng chạy đi kia, rõ ràng là bộ dáng chạy trối chết.

Hóa ra cô chỉ là gan hùm miệng cọp.

Quách Cao Minh nhìn hình bóng kia càng thêm cẩn thận, chăm chú, đến tận khi hình bóng ấy biến mất ở lối rẽ phía trước.

Không biết bây giờ là hoàng hồn hay chiều tối, tại bầu không khí yên lạnh thanh bình như ô đột nhiên xuất hiện, rồi lại đột nhiên biến mất, giống như đang nằm mơ vậy.

Quách Cao Minh đứng im tại chỗ một lúc lâu, chiếc tai nghe đã rơi của anh vẫn phát lên bản nhạc du dương.

“Cô ấy là học sinh trường này”

Anh nhận ra bộ đồng phục trên người cô.

Quách Cao Minh cũng không biết tại sao mình lại nhìn cô ấy cẩn thận như vậy, khuôn mặt của cô, ánh mắt của cô, đôi môi của cô,… còn cả cơ thể mềm mại của cô.

Buổi tối, lúc 10 giờ 15 phút, Lucy đã tìm được anh trong một quán rượu bình thường ở thành phố Hải Châu.

“Lão quỷ đã gấy chân, Hầu Tử đang tiếp nhận việc điều tra của ông ta, bên chỗ tôi cũng gặp phải một số việc” Lucy vừa nhìn thấy anh đã nói đến chuyện chính, không cần mấy lời nói nhảm.

Bởi vì Quách Cao Minh thích giải thích mọi thứ một cách rõ ràng và ngắn gọn nhất, mấy năm gần đây đã tạo thành thói quen, mấy lời hỏi thăm khách sáo đều bị bỏ đi.

“Ông chủ” Lucy cảm thấy hôm nay Quách Cao Minh không được tập trung, hung dữ vỗ bàn một cái, trừng mắt nhìn anh.

“Có chuyện gì vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play