*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cô đường đường là bà chủ của của tập đoàn IP&G, cháu dâu nhà họ Quách, cô muốn ra ngoài bán thịt à?” Lucy ăn một miếng sầu riêng, cười không hề nể nang gì.

Kiều Bích Ngọc và Lucy đang ở trong phòng giải trí ở tầng 1 của Biệt thự Uyển Như.

Hai người phụ nữ đang nằm rất hưởng thụ.

Thiết kế của căn phòng này giống như một thẩm mỹ viện. Bốn nhân viên massage chuyên nghiệp được gọi đến để massage cơ thể cho họ.

Lucy đang nằm sấp như con cá muối, cúi gãm mặt xuống gầm bàn dài, bên dưới có thể ăn hoa quả, cô ấy vừa ăn vừa ậm ừ nói: “Thoải mái quá, dùng lực một chút”

Các nhân viên đang massage vừa massage cho họ, vừa giới thiệu sản phẩm bằng một giọng nhẹ nhàng: “… Thưa mợ, đây là công thức tinh đầu mới được phát triển của chúng tôi, đặc biệt phù hợp với làn da của mợ.

Mợ có muốn dùng thử không?”

Kiều Bích Ngọc không quan tâm, vẫy tay ra hiệu rằng cứ việc dùng.

Lucy mắt sáng lên, cô ấy liếc nhìn cái gọi là hộp công thức tinh dầu mới, trên đó dán một bảng giá lớn: “Một chai tinh dầu mà đắt vãi chưởng thế, một chai bé xíu mà có giá ba trăm bốn mươi ba triệu, chết tiệt”

Trong khi trong lòng Lucy bùng nổ, cô ấy cũng được nhân viên massage xoa bóp cho thoải mái đến mức rên hừ hừ.

“Thưa cô, cơ bắp trên cơ thể cô khá là cứng, có phải gần đây mệt mỏi quá không?”

Nhân viên massage nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ ấn mạnh những huyệt này cho cô, có thể hơi đau, xin cô chịu đựng…Đợi lát nữa cô sẽ ngâm mình trong bồn tảm thuốc của chúng tôi, chắc chăn sẽ xoa dịu toàn bộ cơ thể của cô.”

Lucy thở dài, nhanh chóng trả lời: “Tôi không sợ đau, cô cứ dùng lực mạnh một chút, đừng lo về giá cả, đắt như thế nào cũng được”

Tiệm làm đẹp này tuy rất đắt đỏ nhưng phải nói là có công nghệ tốt, chuyên dành cho những người giàu có như Kiều Bích Ngọc, nhưng mà cho dù tiêu xài hoang phí, dù sao cũng không phải là tiền của cô ấy.

“Kiều Bích Ngọc, mặc dù tôi luôn cho rằng người phụ nữ kết hôn mà không có nền tảng kinh tế thật sự vô dụng, chỉ có thể phục vụ chồng, là một kẻ ăn bám trong xã hội… Ö, thật thoải mái, nhưng Kiều Bích Ngọc này, cuộc sống ăn bám của cô thật sự quá sung sướng luôn đó, cô đừng nghĩ đến việc đi bán thịt nướng gì đó nữa, đóng góp lớn nhất của cô cho xã hội bây giờ là tiêu tiền, tiêu tiền mạnh tay vào”

Luey từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng đi massage, để người khác nhào bóp và sờ nắn cơ thể mình, trước đây cảm thấy thật kinh tởm, nhưng giờ thì thấy thật thú. Đến nỗi bây giờ giọng nói của cô ấy đã thay đổi, cô ấy thỉnh thoảng lại thở hổn hến, âm thanh này khiến mấy người phụ nữ xung quanh nghe mà đỏ mặt ngại ngùng.

Kiều Bích Ngọc đã quen với cuộc sống như vậy nên không cảm thấy gì, thay vào đó, cô nói về công việc kinh doanh của mình một cách nghiêm túc: “Tôi không nói rằng tôi sẽ tự làm thịt nướng. Tôi có thế mở một chuỗi cửa hàng. Đường Tuấn Nghĩa đã nói với tôi trước đó. Mình phải làm chuỗi nhượng quyền thì mới kinh doanh được, dùng tiền đẻ ra tiền”

Nhắc đến cái tên “Đường Tuấn Nghĩa”, Lucy nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ: ”..

Suýt nữa quên mất cô có một thanh mai trúc mã là thần tài”

Lucy gọi Đường Tuấn Nghĩa là thần tài, thật xứng với cái tên này.

Nhớ đến lúc ban đầu, cô ấy bị Quách Cao Minh gọi đến để điều tra toàn diện mọi chuyện của Đường Tuấn Nghĩa, cô ấy đã đi theo anh ta suốt một tháng, tuy rẵng cuối cùng lạc mất tung tích nhưng Lucy đã chứng kiến cách Đường Tuấn Nghĩa dùng một triệu đô la mỹ của người khác chơi tới chơi lui trong thị trường chứng khoán. Trong hai tuần, cuối cùng anh ta đã kiếm được hơn 38 triệu đô tiền mặt, anh ta đã rút tiền mặt và trả lại một triệu đô khoản ứng trước, tạo ra lợi nhuận ròng là ba mươi bảy triệu đô.

Quách Cao Minh nói một câu rất đúng, số tài sản và cổ phiếu của Đường Tuấn Nghĩa không phải là tiền do cực khổ mà kiếm được.

Kiều Bích Ngọc vẻ mặt đồng ý, mơ hồ nói: “Đường Tuấn Nghĩa rất thông minh”

Luey trực tiếp trợn mắt.

Đó không phải chỉ là rất thông minh thôi đâu, mà là biến thái.

Kiều Bích Ngọc từng có quan hệ với Đường Tuấn Nghĩa, thật ra cô cũng có chút đầu óc kinh doanh: “Luey, tôi nói cho cô biết, nếu cô muốn kiếm nhiều tiền thì đừng đụng đến thực thể, mà phải từ không biến thành có, phải dùng vật ảo”

“Lấy ví dụ thực thể là một con chim sẻ.

Mặc dù nó nhỏ và có năm cơ quan nội tạng, nhưng nếu một trong các cơ quan nội tạng có vấn đề, nó sẽ chết”

“Vật ảo như thể là một con sứa. Sứa có thể nở ra rất nhiều trong nước. Thực tế, cấu tạo của nó rất đơn giản. Nếu cô để nó gãy một chân, nó vẫn có thể sống tốt và sinh sản nhanh. Cô chỉ cần làm theo nguyên tắc như con sứa thì có thể càng ngày càng lớn mạnh”

Luecy không ngờ trong đầu lại có chút kỳ lạ: “Đường Tuấn Nghĩa nói cho cô biết sao?”

“Đúng vậy”

Kiều Bích Ngọc rất bình tĩnh: “Anh ấy cũng nói rằng giá trị thị trường của một thực thể thuần túy không cao trừ khi nó có khả năng vốn hóa sản phẩm”

“Vốn hóa sản phẩm có nghĩa là gì?

“Túi hàng hiệu, đồng hồ, rượu xa xỉ, những thứ bảo tồn giá trị, có thể bán sang tay”

Mấy nhân viên massage đang xoa bóp cho họ, lặng lẽ vểnh tai lên và lắng nghe một cách cẩn thận, hy vọng họ sẽ nghe được một số tin tức tài chính có giá trị, sau đó họ sẽ làm ăn phát đạt.

Sau khi suy nghĩ, Kiều Bích Ngọc cảm thấy mở chuỗi nhà hàng đồ nướng không phải là ý kiến hay, giá trị thị trường không cao, dễ xảy ra vấn đề, hơn nữa quản lý rất mệt.



Lucy luôn cảm thấy Kiều Bích Ngọc nói lời này rất lưu manh.

May mà có hai cái bồn tắm, mỗi người nẵm một bên, Lucy thoải mái thở ra một hơi.

Kiều Bích Ngọc cảm thấy âm thanh này có chút hơi kỳ khiến người ta nghe mà đỏ mặt.

“Gô làm sao vậy?”

“Lucy, tiếng kêu của cô nghe rất kỳ, ở bên ngoài đừng kêu như vậy…”

Lucy không hề biết tự giác: “Tôi thấy tiếc tiền của cô lắm. Từ nay mỗi tháng tôi sẽ đến nhà họ Quách một lần, cô nhớ chiêu đãi tôi như thế này nhé”

Kiều Bích Ngọc không biết giải thích thế nào, cô chắc chắn rằng Lucy chưa từng có bạn trai.

Hai người phụ nữ nói chuyện trên trời dưới biển, không hiểu sao hầu hết họ đều nói về Đường Tuấn Nghĩa.

Stylist của của nhà họ Quách giúp họ chải tóc, chọn quần áo phù hợp, phối túi xách, giày dép và làm móng tay cho Lucy.

Kiều Bích Ngọc không làm móng.

Vì Quách Cao Minh không thích điều đó, nên mỗi khi cô đi làm móng, những người làm trong gia đình chắc chản sẽ bị mảng.

*…Nhớ phối đồ đẹp đẹp một chút cho bạn tốt của tôi” Kiều Bích Ngọc yêu cầu họ tập trung vào Lucy.

Lần đầu tiên Lucy tiếp xúc với những thứ này, cảm thấy rất mới lạ.

“… Kiều Bích Ngọc, số người chuyên dụng để phục vụ cô, tổng cộng có hơn hai mươi người rồi. Cô thực sự đã thúc đẩy rất nhiều sự phát triển kinh tế của đất nước chúng ta đấy”

Đối với Kiều Bích Ngọc, câu nói này chính là chế giễu cô là người ăn bám.

‘Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc có chút phiên muộn: “Chuyện này không liên quan đến tôi.

Trước khi tôi kết hôn, người hầu của nhà họ Quách đã nhiều gấp mười mấy lần rồi” Sau khi nhà có cặp song sinh, số lượng người được tuyển dụng không ngừng tăng lên.

Lucy vô cùng khen ngợi: “Cô kết hôn giỏi lắm!”

Điều quan trọng nhất là cô cháu dâu nhà họ Quách, Kiều Bích Ngọc này rất đơn thuần, nguyện ý để cô ấy tiêu tiền cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play