Kiều Bích Ngọc uống hơi nhiều, đầu nặng tru, tự lẩm bẩm một mình: “Tôi không cố ý giúp Rafael. Mặc dù anh ta là anh trai tôi, tô không nhận anh ta, anh ta cũng hiếm khi nhận người em gái này là tôi.”

“Tôi không nói với Quách Cao Minh, không phải là tôi lừa dối anh ấy, anh ấy chỉ không hỏi tôi, nếu anh ấy hỏi, tôi sẽ thành thật nói với anh ấy. Vì vậy, không phải là tôi lừa dối anh ấy”

Kiều Bích Ngọc uống rượu đã ngà ngà say nên nói chuyện hơi lộn xộn.

Cô không giống Châu Mỹ Duy làm ầm ï khi uống say, khi Kiều Bích Ngọc uống quá nhiều, cô chỉ muốn ngủ, đến nói chuyện cũng lười, cô nẵm trên quầy bar, thấp giọng thở đều đều.

Một người khi uống say sẽ gây rắc rối cho nửa còn lại.

Phụ nữ khi uống say lại càng rắc rối hơn.

Quách Cao Minh sợ cô đau đầu khi tỉnh dậy hôm sau, anh còn dỗ dành dỗ dành cô, mất gần một tiếng đồng hồ mới dỗ được cô uống hai ngụm nước giải rượu.

Anh cởi áo vest khoác lên người cô, ôm lên xe về nhà.

Người phụ nữ của anh đang say rượu, có thể nhân cơ hội này để làm những chuyện khác, nhưng Quách Cao Minh nhìn Kiều Bích Ngọc đang ngoan ngoãn im lặng nằm ngủ, anh cũng không nỡ xuống tay, như vậy rất tội lỗi, có khác gì cầm thú đâu.

Anh chỉ có thể tắm nước lạnh để hạ nhiệt.

Đêm dài như thế này thật sự rất khó khăn đối với Quách Cao Minh, anh phải thức dậy vào nửa đêm để đắp chăn khi đã cô ngủ say, nếu không ngày mai chắc chắn cô sẽ bị cảm lạnh.

Không thể nói lý lẽ với người đang say được.

Ở nhà họ Quách, Quách Cao Minh thường uống rượu ở mức độ vừa phải, vì có tửu lượng tốt nên anh gần như chưa từng làm mình mất lịch sự vì say xin, nhưng người phụ nữ của anh thì khác, uống có một chút mà đã say rồi Quách Cao Minh chỉ có thế chăm sóc cho cô những lúc này.

Mỗi dịp cuối năm, mọi người lại càng bận rộn hơn, các bà nội trợ lại tất bật chuẩn bị đồ đạc đón Tết, còn nhân viên văn phòng công ty thì đau đầu với công việc cuối năm và nhiều cuộc họp cuối năm.

Quách Cao Minh mới trở về từ hoang đảo được gần một tháng, khoảng thời gian này, anh vẫn luôn “tu dưỡng” tại nhà.

Tất nhiên, anh không hề ốm yếu như thế giới bên ngoài nói, thay vào đó anh tràn đầy năng lượng mỗi ngày, trong suốt sáu tháng trên đảo, anh hiểu räng không có gì quan trọng hơn là ở bên gia đình, nếu công ty phá sản…thì cứ để nó phá sản. . ngôn tình hài

Tuy nhiên, sáng nay tập đoàn IP&G có cuộc họp cổ đông lớn, để chứng minh mình chưa chết, Quách Cao Minh phải tham dự.

Làn da trắng trước đây của Quách Cao Minh đã chuyển sang màu rám nắng, mặc dù gần đây đã chăm sóc rất kỹ ở nhà nhưng nước da của anh vẫn đen hơn trước, nhưng lại trông càng có sức sống hơn “Làm sao, bắt đầu ghét bỏ người đàn ông của mình rồi à?”

Kiều Bích Ngọc đang lười biếng nẫm trên giường lúc sáng sớm, đã bị Quách Cao Minh kéo ra khỏi giường, Kiều Bích Ngọc cảm thấy anh rất không nhìn nổi bộ dạng thoải mái nằm trên giường này của cô.

Không biết sau này khi đến công ty những người đó có ngạc nhiên không”

Kiều Bích Ngọc đưa tay sờ cảm, Quách Cao Minh khi mới quay lại cũng rất luộm thuộm, vì điều kiện ở đảo hạn chế nên râu trên cảm của anh luôn dài vì không thể cạo: “Quách Cao Minh, hay là anh xem xét để râu đị?”

“Để râu?” Giọng điệu của Quách Cao Minh có vẻ thờ ơ, rồi anh kéo cô ra trước mặt mình, sau đó dụi mặt mình vào vai cô: “Kiều Bích Ngọc, em thích như vậy sao?”

Kiều Bích Ngọc bị ngứa bởi lớp râu trên mặt và rất khó chịu, làn da của cô tương đối mỏng manh, để lại mấy vết đỏ “Không để, không để” Cô vội vàng đẩy anh ra “Cạo râu”

Quách Cao Minh đưa cho cô một chiếc dao cạo râu, nhưng anh cũng không biết dùng nó, có dao cạo điện mà anh không dùng, cứ phải dùng dao cạo thủ công thô sơ.

Kiều Bích Ngọc có chút tức giận và buồn cười khi thấy bộ dạng đang chờ người khác hầu hạ mình của anh: “Em không quen, có lẽ sẽ cạo xước mặt anh đấy, hay là anh dùng dao cạo điện đi”

“Cạo đi, nếu không anh sẽ tiếp tục “làm” em đấy”

Quách Cao Minh nhìn cô chăm chăm, nói những lời đe dọa với bộ dạng như thể đang nói điều hiển nhiên.

Kiều Bích Ngọc gần đây đã quen với tính khí của anh, cạo râu không phải là một việc khó khăn, cô chỉ cần coi như đang chơi trò chơi là được: “… Quách Cao Minh, anh ngồi xổm xuống thấp một chút, em không thể với tới” Kiều Bích Ngọc phun kem cạo râu lên mặt anh, cầm lưỡi dao cạo cẩn thận đi từng đường một.

Quách Cao Minh rất hợp tác.

Dù Kiều Bích Ngọc thực sự nghiêm túc nhưng gương mặt điển trai của Quách Cao Minh vẫn không tránh khỏi để lại một vết thương nhỏ.

“… Sau này em phải thực hành nhiều hơn”

Bản thân Quách Cao Minh cũng không quan tâm.

“Sau này anh vẫn cần em cạo râu cho anh, anh không sợ em cạo cho mặt anh đầy vết thương à?”

Quách Cao Minh lấy một bộ vest trong tủ ra, mặc chỉnh tề và thắt cà vạt, quay lại nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc: “Sợ gì chứ? Anh đã lấy vợ rồi, còn quan tâm đến dung nhan của mình làm gì”

“Hay là em quan tâm?” Quách Cao Minh nghĩ đến vẻ mặt của Đường Tuấn Nghĩa, luôn cảm thấy rất Ngay khi Kiều Bích Ngọc muốn nói điều gì đó, Quách Cao Minh đột nhiên thay đổi giọng điệu: “Em quan tâm thì cũng vô dụng. Chúng ta đã có giấy đăng ký kết hôn, cũng đã sinh con ra rồi”

“Người đàn ông của em bây giờ ra ngoài làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, em về ngủ đi, đợi anh trở về, đừng chạy lung tung” Quách Cao Minh đẩy người phụ nữ lên giường lớn, cố ý đẩy một đống chăn mền lên người cô.

Kiều Bích Ngọc cuối cùng cũng thoát ra khỏi một đống chăn mền, nghĩ răng người đàn ông này thực sự quá trẻ con rồi: “Em dự định hôm nay đi ra ngoài”

“Đi đâu?” Quách Cao Minh đi tới cửa phòng, quay đầu hỏi.

Kiều Bích Ngọc mỗi lần ra ngoài đều phải viết báo cáo, vì vậy chỉ cần giải thích cặn kẽ là đủ.

“Mấy ngày nữa không phải là lễ giáng sinh sao? Em định ra ngoài mua đồ chơi để dỗ con.

Giờ con trai em không thích chơi với em nữa.

Em đã hẹn Luey đi chơi.

Chưa kịp dứt lời, Quách Cao Minh đã tỏ thái độ nghiêm khắc của một người cha: “Đừng chiều chuộng trẻ quá!”

“Rõ ràng là chúng ta hơi quá hời hợt với con trẻ”

“.. Nếu phải đi ra ngoài, đừng quên rằng ngoài con cái, em còn có một người chồng”

“Nhưng Quách Cao Minh, những thứ cần thiết hàng ngày và quần áo của cậu đều do nhân viên đặc biệt mua”

Kiều Bích Ngọc chỉ muốn phản bác lại, nhưng người nuôi gia đình và kiếm tiền chính là Quách Cao Minh nên cô cũng không dám nói gì, chỉ đành cười nói: “Nghe nói gần đây có một cửa hàng bán cà vạt nhìn khá đẹp. Em sẽ mua cho anh một chiếc: Quách Cao Minh miễn cưỡng hài lòng, lên xe đi làm.

Lúc 9 giờ 30 phút sáng, Lucy đến đúng giờ, cô ấy nói đùa: “…Nói như vậy, nếu một người phụ nữ không có kinh tế trong tay thì sau khi kết hôn chỉ có thể ở nhà hầu chồng”

Nấu ăn, ngủ cùng, nói chuyện cùng.

Luey luôn rất không thích hôn nhân, coi như kiếp này không có duyên.

Bác Lan Quế đã tự tay làm và tiếp đãi Lucy một cách nồng nhiệt, nhưng sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa Lucy và Kiều Bích Ngọc, bà trông tránh khỏi mà cảm thấy lo lảng, cô Lucy sắp làm méo mó tư tưởng của Kiều Bích Ngọc rồi Làm thế nào có thể dùng từ “hầu chồng” để nói về cuộc hôn nhân? Chao ôi, những. người trẻ tuổi này.

Kiều Bích Ngọc cũng trả lời Lucy một cách nghiêm túc: “Đúng vậy, phụ nữ không có tài chính sau khi kết hôn rất thụ động, vì vậy tôi luôn muốn tự mình kiếm tiền”

“Nhưng tôi không biết mình có thể làm gì.

Không phải trước đây tôi đã nói với cô rằng tôi muốn mở một tiệm bán thịt nướng, nhưng cô lại nói tôi làm đồ ăn như cho lợn ăn”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play