Đây đúng là một con hổ có tính cách nóng nảy, không coi ai ra gì Kiều Bích Ngọc ngồi xổm thu dọn đống tàn lửa đã tắt, hai tay cô mỏi nhừ vì nướng thịt, con hổ trắng này thích ăn thịt nướng, ở một bên ỷ thế hiếp người, Kiều Bích Ngọc đành phải phục tùng nó.
“Nếu đã thích thịt nướng như thế thì sao không dí cái mông của mình vào đống lửa, nướng chín rồi ăn đi” Cuối cùng Kiều Bích Ngọc dùng chân dập ngọn lửa, biểu cảm khó chịu, oán trách.
Con hổ trắng lập tức ngẩng đầu lên, rống một tiếng thật lớn.
Con hổ này không chỉ kén chọn đồ ăn, nghe hiểu tiếng người, tính tình còn nóng nảy.
Bởi vì trước đây cô đã tiếp xúc với Bá tước Hắc Miêu, Kiều Bích Ngọc biết tạm thời bây giờ cô vẫn an toàn, con hổ trăng này không có ý định ăn cô.
Mặt trời đã treo trên đỉnh đầu, chỉ ăn một bữa, nướng chút thịt đã hết một buổi sáng.
Một người một hổ cuối cùng cũng đã ăn no, có thể lên đường được rồi.
Kiều Bích Ngọc dựa vào trực giác của mình, cô muốn đi về phía thác nước lớn bên đó, tuy răng những thác lớn xung quanh khe núi chảy rất mạnh, âm thanh dòng nước rất lớn, những âm thanh nhỏ đều bị nó át đi, thế nhưng tối hôm qua cô luôn cảm thấy ở thác nước lớn đó đã xảy ra việc gì.
“Tao muốn đi về phía thác nước lớn bên đó xem xem…” Ngón tay của Kiều Bích Ngọc chỉ về thác nước hùng vĩ cao ngất đó.
“Đợi một lúc nữa, nếu như lại gặp con rắn lớn ở trước cái cây cổ thụ đó, mày nhất định phải cống tao chạy đi nhé.” Cô không hề quên mất con rắn dài năm mét đó.
Nghe nói rắn là một loài động vật biết trả thù, cũng có nghĩa rắn rất nhỏ mọn, tối hôm qua hổ trắng đánh nhau với con rẫn lớn đó, nếu như gặp lại một lần nữa, chính là lúc nó Sẽ trả thù.
“So với mày, vóc dáng của con rắn đó cũng không phải lớn lắm, sao mày vô dụng vậy, thế mà lại không đánh thăng được”
Kiều Bích Ngọc dè dặt đi xuống núi, hổ trằng đi đăng sau cô tức giận gầm lên một tiếng.
“Mày đừng tưởng mày cứ hét lớn là tao sợ mày nhé” Kiều Bích Ngọc không hề tỏ ra yếu đuổi: “Tao biết chúng mày sợ cây quyền trượng này, cẩn thận tao lấy cây quyền trượng đâm mày đấy”
Hổ trắng nóng nảy xông về phía cô, dùng đầu nó đâm mạnh vào lưng Kiều Bích Ngọc một cái, Kiều Bích Ngọc đâu có bốn chân có thể đứng vững như động vật, họa từ miệng mà ra, cô bị đẩy một cái, ngã lăn xuống.
Ôi mẹ ơi, cái lưng của cô.
May mà đây không phải chỗ đất quá dốc, Kiều Bích Ngọc lăn vài vòng, ngã sấp xuống, cả người đều là bùn đất và cây cỏ. May mà cô đụng và một tảng đá mềm. Còn chưa kịp kêu may, Kiều Bích Ngọc bò lên, nhìn một cái, tảng đá mềm này là xác của một con lợn rừng.
Xác của con lợn rừng này vẫn còn ấm, chắc vừa chết không lâu.
Kiều Bích Ngọc lập tức kiêng dè rời xa con lợn hai bước. Lúc đói nhìn thấy xác của động vật thì vui vẻ lắm, thế nhưng bây giờ cô đã ăn no rồi, nhớ lại những động vật cứ lần lượt chết ở khe núi, cô càng cảm thấy kỳ lạ.
“… Sao lại như này chứ?”
“Đây nhất định là cái chết không bình thường.”
Kiều Bích Ngọc võ hết những bùn đất và cỏ cây trên người, quay người nhìn con hổ trắng ngạo mạn, tự nói một mình: ” Những con động vật này bị sao vậy? Bệnh lạ? Trúng độc?”
Thân hình to lớn của con hổ ngồi xổm xuống, hai con mắt âm u nhìn xác của con dã thú.
Hình như xảy ra chuyện gì lớn rồi.
Không theo lẽ thường, hổ trắng chấn động, xông về phía Kiều Bích Ngọc, cô còn tưởng nó muốn chơi xấu đâm vào người mình, đang định trốn đi thì bị hổ trắng ngoạm một cái, vứt tung lên trời rồi rơi xuống lưng nó.
Kiều Bích Ngọc nằm sấp xuống, hổ trắng chạy thật nhanh trên cả đoạn đường, hướng về phía thác nước lớn.
Giống như tất cả mọi chuyện đều rất cấp bách, không thể chậm một giây.
Tốc độ của hổ trắng rất nhanh, gió lại to, thổi vào mặt cô. Kiều Bích Ngọc nm trên lưng hổ, hai tay ôm chặt lấy cái cổ trắng của nó, chỉ sợ bị ngã xuống.
Trải qua một đêm cùng nhau, Kiều Bích Ngọc đã tin tưởng con hổ trắng này hơn rất nhiều.
Trên thế giới này, động vật đáng tin hơn con người nhiều, bụng dạ con người khó đoán, người và động vật có khi lại dễ dàng tiếp xúc với nhau hơn.
Khi một người một ngựa đi đến trước cái cây to, Kiều Bích Ni ông phát hiện ra con rắn tối hôm qua, có lẽ tốc độ của hổ trắng quá nhanh, cô không nhìn được rõ, cũng có thể con rắn đã bò đi nơi khác rồi.
Đi đến trước thác lớn, hổ trằng xông xuống dòng nước, bọt nước theo phản xạ bắn lên ướt hết bọn họ. Kiều Bích Ngọc ngẩng cao đầu lên, dè dặt nhìn thác nước to lớn hùng vĩ, thác nước cực đẹp này chính là sản phẩm do thiên nhiên điêu luyện nên.
Sau đó hổ trằng không có ý dừng lại, nó ngẩng đầu lên, không sợ sự tấn công của dòng nước, cứ thế mà xuyên qua, tiếp tục chạy về phía thác nước lớn.
Kiều Bích Ngọc lúc này mới biết, hóa ra trong thác nước có một hang động, hổ trắng nhảy trên gò đá nhô lên, thoắt cái, cô đã nhìn thấy một động nhỏ hẹp, ở bên trong rất âm u, có một mùi tanh hôi truyền đến.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy trong động có thứ gì đó không tốt, lúc này, hổ trắng đã chạy đến cuối động.
Một hang động cao lớn và rộng như này, trên đỉnh của nó nhất định sẽ có thạch nhũ, từng tầng thạch nhữ hoa mỹ cổ kính, đây là một hang động tự nhiên, nhìn ra chắc cũng được hơn nghìn năm rồi.
Thế nhưng vách tường trong động chật kín không hề hở, không khí có chút oi bức, hơn nữa còn đầy mùi tanh thịt sống, rất khó ngửi Chỉ một lúc sau Kiều Bích Ngọc đã cảm thấy được sự khác thường.
Trong hang động này có dấu vết đánh nhau, bốn xung quanh vách động đều có đá vụn rơi xuống.
Sau khi hổ trăng chạy vào hang động, không khí trở nên ngưng đọng lại, dường như tất cả các bắp thịt trên người hổ trắng đều căng lại, như đang đợi một thứ gì đó rất đáng sợ.
Cô là ai?
Tại sao cô lại có một phần ba cây quyền trượng?
Có một âm thanh mờ ảo lúc có lúc không truyền đến tai của Kiều Bích Ngọc, trong động này lại không có ai, chỉ có âm thanh truyền lại từ cửa hang, thế nhưng rõ ràng đã nghe thấy rồi, âm thanh khàn khàn như của một người già nua hỏi cô.
Hổ trắng lập tức vứt Kiều Bích Ngọc xuống đất, nó trở nên căng thẳng, điên cuồng hướng về vách núi mà gầm gừ.
Tiếng hổ gầm vang vọng không dứt trong hang động.
Kiều Bích Ngọc cũng trở nên căng thắng không yên, cô bất giác nắm chặt cây quyền trượng, hét thật lớn: “Ngươi là aï2 Đi ra maul”
Kiều Bích Ngọc chỉ cảm thấy có người đang cố ý đùa mình, dọa mình, thế nhưng không ngờ cô vừa nói xong, đồ vật tối tăm đó bắt đầu chậm rãi di chuyển. Một con rắn hoa từ từ lại gần, đợi cô nhìn rõ rồi thì con rắn đã xông đến phía trước cô Naga.
“Mấy người đó đặt tên cho tôi, Naga” Con rắn này lớn bằng hai chiếc ô tô, nó bò đến trước mặt Kiều Bích Ngọc, phát ra âm thanh khàn khàn, Kiều Bích Ngọc nghe thấy rõ con rắn này đang nói chuyện với cô.
Trời, trời ạt Con rắn lớn như rồng này đáng sợ không có cách nào miêu tả.
Cả người Kiều Bích Ngọc đều sợ hãi.
Răn Thần Naga chậm rãi nói: “Cô là ai?
Quyền trượng trong tay cô lấy từ đâu?” Có lẽ ngủ trong thác nước lớn nghìn năm quá cô đơn và nhàm chán rồi, Naga không tấn công cô ngay lập tức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT