*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi vầng trăng tròn màu máu trong màn đêm dần dần lặn xuống, vạn vật lấy lại sức sống của mình, mặt trời bắt đầu mọc lên, ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp nơi, khe núi lại sống động trở lại, cỏ cây trở nên xanh tốt.
Có rất nhiều động vật sinh sống ở khe núi này, ve kêu chim hót, một buổi sáng sớm ríu rít.
Sau nửa đêm, Kiều Bích Ngọc thật sự đã buồn ngủ không thể tiếp tục thức được, cô ôm lấy hai chân mình mà ngủ.
Lúc là cô bị những tiếng chim chóc và thú dữ làm cho tỉnh dậy.
“Không phải mày làm chết con báo gấm này sao?”
Kiều Bích Ngọc lập tức nhớ đến tối hôm qua, khi những con cú đêm cứ liên tiếp đâm vào cây tự tử.
Kiều Bích Ngọc xác định con báo gốm này đã chết hẳn rồi, không còn sức uy hiếp nào với cô nữa. Lúc này cô mới dè dặt bước lên trước, kiểm tra thật kĩ càng, phát hiện con báo đã chết đúng là không có vết thương bên ngoài nào, cũng không có vết cào hay vết cắn của con hổ trên người con báo.
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Chết một cách kỳ lạ.
Nếu như Quách Cao Minh ở đây, nhất định anh có thể làm sáng tỏ việc này, thế nhưng rõ ràng mạch não của Kiều Bích Ngọc cũng khác với người bình thường.
Đầu tiên Kiều Bích Ngọc nghĩ đến một vấn đề: “Tao chỉ cần một cái chân thôi, tất cả những thứ khác đều thuộc về mày, tao không giành với mày đâu'” Cô cảnh giác mà nghiêm túc thương lượng với con hổ trắng về chuyện thức ăn.
Con người không thể sống thiếu đồ ăn, bây giờ bụng cô đang đói muốn chết rồi.
Muốn làm bất kì chuyện gì thì trước tiên phải làm cho cái bụng của mình đầy lên đã, bây giờ ngay cả sức để suy nghĩ cô cũng không còn nữa rồi.
Bởi vì trước đây cô có kinh nghiệm tiếp xúc với Bá tước Hắc Miêu, vậy nên bây giờ phải đối mặt với một con hổ thông minh cũng không đến nỗi phải quá thận trọng.
Con hổ trắng liếc cô một cái, đôi mắt u ám của nó hiện rõ vẻ khinh thường, lại có một chút kinh ngạc vì người phụ nữ này vừa tỉnh dậy đã đổi một bộ mặt khác, tối hôm qua cô ta còn sợ muốn chết.
Nhờ có những sở thích vô cùng đàn ông của Kiều Bích Ngọc, cô biết làm thế nào để dùng gỗ đánh lửa. Cô tìm một ít nhánh củi, bắt đầu đánh lửa, có hơi tốn sức, thế nhưng một người đói bụng có thể phát huy tất cả những sức mạnh chưa từng thấy trước kia Kiều Bích Ngọc ngồi khoanh chân trên thảm cỏ đầy đất bẩn, cô cúi đầu, hai tay không ngừng xoay gỗ, dáng vẻ vô cùng tập trung.
Con hổ trắng ở bên cạnh dường như rất tò mò về việc cô đang làm, khi nhìn thấy Kiều Bích Ngọc đã đánh được ra lửa, nó kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt còn có một chút kính trọng, không thể tưởng tượng nổi.
Kiều Bích Ngọc đã là một tay chuyên trong việc nướng thịt, chỉ có điều trong tay cô không có dao sắc để mổ thịt ra, thế là cô dùng cái quyền trượng mà mọi người tranh nhau làm dao nấu nướng của mình.
Phần cuối của quyền trượng rất sắc bén, Kiều Bích Ngọc ma sát nó trên một tảng đá to, làm cho quyền trượng càng trở nên sắc hơn, sau đó dùng sức để cắt một chân của con báo ra, xiên vào nó, để sát vào lửa rồi nướng.
Con hố trắng rất tò mò với tất cả những gì cô vừa làm, nhất là tấm thịt nướng thơm nức ấy, với bản năng của động vật, con hổ trắng xông đến cắn vào miếng thịt nửa sống nửa chết kia.
Kiều Bích Ngọc quay đầu, lập tức bảo vệ thức ăn của mình: “Đồ ăn trộm này, đây là đồ của tao, của mày bên kia”
Con hổ trắng rống lên một tiếng đầy uy hiếp rồi nó ăn luôn miếng thịt.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc rất tệ: “Mày, mày…
Tao chưa bao giờ thấy một con hổ nào mặt dày như mày đâu đấy” Cô không đánh lại được nó, chỉ có thể mảng bãng miệng, Những loại động vật mạnh mẽ như hổ không phải là trực tiếp ăn tươi nuốt sống, ngay cả lông hay nội tạng cũng ăn hết vào bụng sao, chưa bao giờ thấy một con hổ nào còn kén chọn như thế này.