*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên trong động Thủy Liêm ánh sáng chập chờn, lúc sáng lúc tối, Rắn Thần. uốn éo thân thể, vung vẩy cái đuôi vọt tới vách núi, vô số đá vụn rầm rầm rơi xuống theo sự di chuyển của nó.

Rắn Thần Naga vô cùng hung ác, nó mở cái mồm rộng ra to như chậu máu, đuổi theo bọn họ thè lưỡi thở phì phì. Nhóm người của Quách Cao Minh chỉ có thể vội vàng tránh đi, chui vào những lối đi hẹp.

€ó một bóng dáng mạnh mẽ không hề chạy về phía cửa đường hầm, mà ngược lại lại cầm súng nhanh nhẹn phóng về phía Rắn Thần.

Naga, thế tấn công mãnh liệt. Trong ánh mắt Rafael tràn ngập sự oán hận, anh ta nhanh chóng băn về phía con rắn khổng lồ một phát súng.

Một tiếng “Bịch” vang lên Đáng tiếc là tia sáng vừa rồi không đủ mạnh, Rần Thần chuyển động cơ thể 1o lớn của nó, gây ra những chấn động quanh vách núi, khiến cho Rafael không thế nào bình tĩnh nhắm trúng được, cho nên phát súng vừa rồi của anh ta mới bị lệch đi.

Một ông già mặc áo khoác dài vừa bị đạn ánh sáng sượt qua một cách nguy hiểm quay đầu nhìn lại, ông ta sợ hãi nói: “Thiếu chủ?”

Dưới ánh đèn yếu ớt chớp tắt, mặc dù người đàn ông trước mặt có dung mạo xa lạ, nhưng mà ánh mắt của anh ta rõ ràng chính là của người con độc nhất của thủ lĩnh.

Anh ta chính là Rafael, cậu chủ của bọn họ.

Không phải là Rafael đang muốn giết con rän thần kia, mà là anh ta không thể chờ đợi thêm được nữa, anh ta muốn giết lão già trước mặt này.

Rafael vốn là một người kiêu ngạo và điềm tĩnh, nhưng giờ phút này anh ta giống như bị mất khống chế, trên tay nắm chặt khẩu súng, giơ về phía bên kia điên cưồng bóp cò, tiếng súng nổ đỉnh tai nhức óc. Rafael quát to: “Fusco! Chính các người đã dùng nọc độc từ răng của con rắn này để giết chết mẹ của tôi!”

Con Rần Thần Naga khổng lồ này bị thiếu mất một cái răng nanh ở bên trái, không có ai có khả năng gỡ được một chiếc răng của những con Rắn Thần như thế này, trừ phi có những người như Đại trưởng lão Fusco này dùng những mưu kế âm hiểm để giao dịch cùng với nó.

Toàn bộ lòng căm hận của Rafael cùng vớ hòn đảo này đều do mẹ của anh †a là nguyên do. Truyền thuyết nói rằng mẹ của anh ta là hậu duệ của người bảo vệ hòn đảo, có được cơ thể trẻ mãi không già, mãi mãi bất tử, có thể tồn tại vĩnh viễn. Một trong số những người phụ nữ cha anh ta là Cung Nhã Trang vì ghen ghét với mẹ anh ta mà đã âm thầm cấu kết với đại trưởng lão.

Hai người bọn họ cắm răng nanh của Rắn Thần vào trái tim của mẹ anh ta, từ đó về sau tim bà ấy đã hoàn toàn ngừng đập, vĩnh viễn ngủ say, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Fusco và Cung Nhã Trang đã giết mẹ của anh ta, ở ngay trước mặt anh ta.

Rafael sẽ mãi mãi nhớ đến hình ảnh đó, vĩnh viễn khắc sâu khuôn mặt đau khổ và tuyệt vọng của mẹ mình vào trong tim.



Ngay lúc này ở trong không trung, Quách Cao Minh đang ẩn nấp trong bóng tối nhanh chóng nổ súng bản trúng một bên chân đại trưởng lão, sau đó là một viên đạn khác sượt qua giữa háng ông ta, lúc này khuôn mặt đại trưởng lão bắt đầu nhăn nhó vì đau đớn, ông ta cúi đầu thở dốc.

Lúc này sự chú ý của Rắn Thần Naga mới bị phân tán đi, Fusco là người tham gia vào cuộc giao dịch, nên cần được bảo vệ, nó không cho phép người khác nhúng tay vào phá hỏng kế hoạch của nó.

“Rafael, nhanh chóng chạy tới cửa hầm đi Quách Cao Minh lập tức thúc giục anh ta.

Nhưng dường như Rafael chẳng còn muốn sống nữa, cho dù là Quách Cao Minh đang vất vả kéo dài thời gian từng giây từng phút cho anh ta chạy tới lối thoát, nhưng anh †a lại không thèm để ý tới, vẫn cố chấp tới mức quên cả bản thân mà chạy tới phía con rắn khổng lồ kia.

Ngay ở phía đuôi của con Rắn Thần này có một luồng sáng màu đỏ hồng yếu ớt, chính là một phần ba còn lại của cây quyền trượng, đầu quyền trượng là hình đầu rằn, trên đỉnh chóp khảm một viên hồng ngọc tỏa ra ánh sáng màu đỏ hồng lấp lánh.

Rafael muốn tới đó đoạt lấy cây quyền trượng, trong hang động thiếu thốn ánh sáng này, anh ta nhanh nhẹn di chuyển một cách linh hoạt.

Phần cuối cùng của cây quyền trượng mà anh ta khao khát đã lâu đang ở ngay trước mắt, anh ta nhất định phải có được nó.

Đại trưởng lão trừng to mắt lên nhìn, lo lắng gào lên: “Không được, không thể để cậu ấy cầm được phần quyền trượng đó!”

Đúng vào một giây cuối cùng đó, Rắn Thần Naga đột nhiên vung vấy cái đuôi rắn khổng lồ của mình, “Bốp” một cái đánh ngã Rafael rơi xuống đất.

Tiếp theo đó là một tiếng vang rất lớn, cả ngọn núi rung chuyển, Rafael nằm bất động trên nền đất như một xác chết, tái nhợt, bất lực, không hề nhúc nhích.

“Rafael… Chết rồi sao?”

Đám người Quách Cao Minh lập tức chạy tới lối ra nhỏ hẹp duy nhất của động Thủy Liêm, tuy rằng cả đám bọn họ vốn nhìn Rafael không vừa mắt, nhưng hình ảnh vừa rồi xảy ra ngay trước mắt, vẫn đủ để khiến cho bọn họ phải giật mình sợ hãi.

Một người kiêu căng ngạo mạn, không biết trên dưới, hèn hạ vô liêm sỉ, độc ác gian xảo lại đột nhiên chết đi.

Đối với bọn họ, điều đó không tính là đáng buồn, chỉ là cũng cảm thấy hơi đáng tiếc một chút, vì dù sao thì Rafael cũng là nhân tài “Vậy có phải là Đường Tuấn Nghĩa kia cũng đã chết rồi không?” Dù thế nào thì Lục Khánh Nam vẫn còn lại chút tình nghĩa huynh đệ với Đường Tuấn Nghĩa.

Thật sự là đáng tiếc, vì Rafael và Đường Tuấn Nghĩa, hai người đàn ông này chính là những thiên tài hiếm có khó tìm.

Đối với bọn họ mà nói, bây giờ bọn họ không có thời gian rảnh để ngồi tưởng niệm, bởi vì sống chết chỉ trong chốc lát, Rắn TI Naga có cơ thể khổng lồ, nhưng cũng vì thế mà nó không có cách nào để chui ra khỏi đường hầm được.

Đám người Quách Cao Minh bây giờ cũng tạm coi như đã giữ được mạng sống. Ở một nơi xa lạ như thế này với bọn họ mà nói, chỗ nào cũng vô cùng nguy hiểm, cộng thêm vị đại trưởng lão nham hiểm kia chắc chắn sẽ dẫn theo người của mình đến đây khiến cho bọn họ không thể không nâng cao cảnh giác, cả đám ngay lập tức tìm một chỗ nào đó để ẩn náu.

Bọn họ vừa vọt ra khỏi động Thủy Liêm thì một thác nước hùng vĩ cao cả nghìn mét bất thình lình xuất hiện trước mặt họ.

Giống hệt như truyền thuyết, Thần Rắn Naga sống ở bên trong thác nước: “Cái phần quyền trượng cuối cùng kia đang nãm trong ổ rắn, chúng ta phải làm thế nào mới có thể lấy được nó đây?”

Lục Khánh Nam không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua thác nước hùng vĩ rồi cảm thán một câu Mà lúc này đã là đêm khuya, trên đỉnh đầu bọn họ là một vầng trăng tròn màu đỏ máu, ánh sáng màu đỏ nhờ nhờ quái dị dần dần nhuộm lấy cả ngọn núi.

Dưới thác nước lớn là một mặt hồ yên tĩnh và phẳng lặng như gương, nước hồ tĩnh lặng soi bóng mặt trăng màu đỏ máu, tương phản với sự lạnh lẽo và âm u trong động Thủy Liêm của Rắn Thần Naga, cả tòa núi này được bao phủ bởi sự im ảng, an lành và tĩnh mịch.

Bầu không khí nhẹ nhàng giả tạo này giống như thác nước lớn đang trấn áp Rẳn Thần Naga, áp chế bản năng và ham muốn giết chóc trong tiềm thức của nó.

Rời khỏi thác nước lớn, Quách Cao Minh vẫn luôn im lặng không nói chuyện. Bây giờ không thế nghi ngờ rằng người mà anh đang nhung nhớ nhất chính là Kiều Bích Ngọc đang mất tích.

Vì sao ở trong hang núi anh lại không nhìn thấy cô? Chẳng lẽ, ngay từ đầu Kiều Bích Ngọc đã bị Rắn Thần nuốt vào trong bụng rồi sao? Thật sự là Quách Cao Minh không hề muốn tính đến khả năng đó một chút nào.

‘Vầng trăng màu đỏ máu tròn vành vạnh đã lên tới đỉnh núi.

Lúc này Kiều Bích Ngọc vừa đói vừa mệt, vô cùng chật vật ôm chặt lấy hai chân mình, ngồi ở một chỗ hẻo lánh, bây giờ cô còn phải để ý con hổ trắng bên cạnh để nó không ăn thịt luôn cả cô.

Sau đó có một chuyện kì lạ xảy ra, một con chim đi đêm đang bay lượn giữa rừng cây đột nhiên lại đâm đầu vào một cái cây gần đó, nó rơi đập đầu xuống đất, vỡ đầu, chảy máu chết ngay tại chỗ.

Lúc ấy, Kiều Bích Ngọc đang cầm quyền trượng tỏa ra ánh sáng trong tay, ở ngay gần chỗ cô đột nhiên vang lên một tiếng “Bịch”, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ ràng con chim này tự dưng lại lao đầu vào thân cây để chết, sau đó rơi xuống đất.

Con hổ trảng vốn đang lười biếng năm rạp trên mặt đất, liếm các vết thương và lớp lông bên ngoài, vừa nghe thấy tiếng động lạ, mặt đất chỗ con hổ trảng đang năm chợt rung lên, nó đứng dậy, xông về phía đó, ngửi ngửi con chim vừa chết kia.

Tiếp sau đó, nó há thật to cái miệng còn vương máu, bắt đầu cắn xé con mồi.

Kiều Bích Ngọc nhìn dáng vẻ ăn uống tàn khốc này của hổ trắng, trong lòng hơi e ngại nên quay đầu đi, nhưng mà cô lại không dám nhúc nhích, vì lỡ như con hổ trăng chưa ăn đủ no lại quay ra tấn công cô thì sao, nghĩ đến đây, Kiều Bích Ngọc nắm thật chặt quyền trượng trong tay, vì đây chính là vũ khí duy nhất của cô.

Một con chim đang bay lượn trong đêm, không cẩn thận mà đụng trúng một cái cây rồi chết, có lẽ chỉ là điều tình cờ.

Nhưng mà trong vòng một đêm, có mấy con chim liên tiếp đều đụng vào cây, dường như là những con chim này đều đang liều mạng đâm đầu vào cây để chết vậy. Chẳng lẽ chim ở trong ngọn núi này đều bị điên hết cả rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play