Lúc ấy, Quách Cao Minh thấy Kiều Bích Ngọc ở dưới đáy hồ đã lâu mà không có động tĩnh gì, lập tức vội vàng gọi.

Mặt hồ bắt đầu chấn động, trở nên không bình tĩnh. Nước hồ sôi trào, có rất nhiều bong bóng nước tràn lên bờ, mà ánh sáng của quyền trượng ở dưới đáy hồ cũng bỗng nhiên biến mất.

Nước hồ tối om như vực sâu, đột nhiên tất cả đều yên tĩnh lại.

Vào lúc đám người còn đang chần chừ, trong lòng Quách Cao Minh đã nóng như lửa, dẫn đầu nhảy thẳng vào trong hồ: “Cậu Quách, đừng… Ngụy Bắc ở trên bờ hồ vội vàng hô to.

Ánh nằng cuối cùng ở chân trời đã biến mất, bóng đêm u ám ảm đạm, bầu không khí kì lạ quái dị, tiếng thác nước lớn chảy “âm ầm” bên tai lại phát ra rõ ràng hơn, giống như là hư ảo, nhưng lại vô cùng chân thật.

“Thác nước lớn” Rõ ràng không tìm thấy, không nhìn thấy, nhưng lại nghe thấy rõ mồn một.

Tiếng dã thú chạy, gào théo từ nơi xa truyền tới. Hai người Ngụy Bắc và Lục Khánh Nam bối rồi nhìn khắp nơi tối om, nhất thời không biết phải làm gì.

“Nhảy, nhảy vào hồ nước”

Dường như Rafael đã suy nghĩ thông suốt được điều gì, anh ta vội vã kêu to một tiếng, lập tức không do dự nhảy vào trong hồ nước đục ngầu.

Bá tước mèo đen cũng dứt khoát nhảy xuống theo.

Những người khác không có ý định gì khác, Quách Cao Minh không có ở đây, Rafael cũng vì nghĩa quên mình nhảy xuống.

Trên bầu trời tờ mờ âm u, một con ưng to lớn giương cánh bay tới, kêu một tiếng kêu bén nhọn làm mất đi chút bình tĩnh cuối cùng, bọn Ngụy Bắc không còn thời gian để lựa chọn, chết thì chết đi, mười tám năm nay đã sống như một anh hùng rồi Ầm ầm ầm.

Bọn họ vẫn mang dáng vẻ kiêu ngạo, nhao nhao nhảy vào trong hồ nước đục ngầu.

Tên khốn Rafael không giải thích với bọn họ câu nào, lúc bọn họ bơi đến giữa hồ thì phát hiện có một lực hút hút bọn họ vào, sợ hãi vô cùng, trong đầu chỉ nghĩ răng đâm đầu xuống hồ tự sát quá oan uống, thà ở lại bên trên vật lộn sống chết với đám thú dữ còn hơn.

Lực hút mạnh mẽ kéo tất cả mọi người bọn họ. Sau một trận trời đất quay cuồng, bọn họ đã uống được mấy ngụm nước hồ, ho sặc sụa.

Rốt cuộc cũng nhô lên được khỏi mặt hồ, không ngừng hít thở không khí.

Đợi đến khi bọn họ tỉnh táo lại thì mới phát hiện bọn họ đang ở một nơi khác, mỗi người đều sợ ngây người.

“Cửa vào, đáy hồ là cửa vào ha ha ha…

Rafael bật cười thật to, giống như một người đã bị dồn vào cửa tử đột nhiên tìm ra được một con đường sống.

Giọng nói của Rafael liên tục vang lại.

Âm thanh nước đổ ầm ầm của thác nước lớn đột nhiên xuất hiện, bọn họ đang ở ngay gần thác nước lớn, bên trong động Thủy Liêm.

Lòng núi trống không, ẩm ướt âm u, nước lạnh thấu xương, bọn họ lập tức bơi về phía bờ.

Vì bốn phía quá tối, bọn họ không thấy rõ khung cảnh xung quanh, nhưng bên trong lòng núi này có khí lạnh làm cho người ta không rét mà run Quách Cao Minh mang một cây súng phun lửa bên người, người còn lại cũng ngay lập tức tìm ra dụng cụ đánh lửa. Ngọn lửa yếu ớt giúp cho bọn họ thấy rõ, đây là một cái động nhỏ thuộc động Thủy Liêm. Bên trong cái động này vừa rộng rãi vừa cao, bốn phía lại bị vách núi bịt kín không có khe hở, chỉ có một lối ra duy nhất, cửa ra vào rất nhỏ hẹp chỉ có thế cho một người đi qua.

Bên ngoài cửa ra vào hẹp dài là thác nước đang cuộn trào, đổ xuống ầm ầm.

“Thác nước lớn.” Lục Khánh Nam lau nước bên trên mặt, nhịn không được thở dài.

Thì ra thác nước mà bọn họ muốn tìm ở ngay chỗ này.

Toàn thân đám người Ngụy Bắc ướt đẫm chật vật, trên mặt lại lộ vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi, giơ cao bó đuốc, nghỉ ngờ nhìn quanh bốn phía, ngay từ đầu bọn họ đều ôm quyết tâm quyết tử nhảy vào trong hồ, không nghĩ tới nơi này lại có một cái động khác.

Nhưng dù bọn họ có may mắn như thế nào, vui vẻ vì không phải chết như thế nào thì vẫn không thể xem nhẹ một mùi tanh khó ngửi ở nơi này. Một mùi tanh tưởi dính nhớp làm người ta cảm thấy rất khó chịu, còn cảm thấy sau lưng hay rét run.

Quách Cao Minh thì vẻ mặt lo lằng tìm kiếm bóng dáng Kiều Bích Ngọc. Bỗng nhiên, anh để ý thấy ở trên cùng bên trái có một bóng dáng lướt qua, anh vội vàng định gọi.

“Naga” Tộc trưởng tộc người nguyên thủy nói giọng run rẩy, kêu lên với bóng ma ở phía trên cùng bên trái.

Mọi người quay đầu lại nhìn theo tiếng kêu, khi tất cả bó đuốc trên tay của mọi người đều chiếu về hướng đó, một cái đầu rắn rất to thình lình xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Thần rắn, Naga.

Các ngươi đến chỗ của ta để tìm gì?

Rắn to ung dung thè lưỡi, phát ra tiếng rắn “xì xì”, rõ ràng không thế nào hiểu được, nhưng trong đầu bọn họ lại xuất hiện ra ý nghĩ của câu nói đó.

“Là, là Naga” Tộc trưởng tộc người nguyên thủy sợ hãi nhìn nó.

Con rắn này hùng vĩ khổng lồ như rồng thần trong truyền thuyết, làm cho người ta tôn kính nó như thần tiên. Nó chậm rãi di chuyển cơ thể, toàn bộ động Thủy Liêm cũng bắt đầu lắc lư.

Không đủ ánh sáng, bọn họ không tài nào đoán được rốt cuộc con rắn thần này khổng lồ đến mức nào. Trên cái đầu rằn màu đen của nó lốm đốm điểm đỏ toát ra vẻ đáng sợ, đôi mắt rắn đen kịt nhìn chăm chằm vào những kẻ xông vào là bọn họ.

Các ngươi đến chỗ của ta vì cái gì?

Giọng nói già nua, khàn khàn, giống như truyền từ hư không xa xôi vào trong đầu óc của bọn họ. Rắn Thần Naga phát ra tiếng “xì xì”, bọn họ nghe hiểu được tất cả.

Dùng đồ vật quý báu của các ngươi trao đổi với ta…

Bởi vì quá sợ hãi, ngay cả Rafael cũng không dám trả lời ngay. Cái đầu rần to lớn trước mặt chỉ cần mở miệng ra là có thể đồng thời nuốt hết mấy người bọn họ.

“Thần Naga của tôi ơi, chúng ta đã giao dịch rồi. Xin người đừng tin tưởng lời nói của bọn chúng…” Một giọng nói vội vàng vang lên, vang vọng bên trong động, ông ta bổ sung: “Đám người này đều là những kẻ lừa đảo, là phản đồi”

Lúc này bọn Quách Cao Minh mới phát hiện, thì ra sớm đã có người trốn ở trong động Thủy Liêm, là, lão già này là ai?

Ánh lửa yếu ớt, ánh sáng tù mù nên chỉ có thể lờ mờ nhận ra đây là một ông già, dáng người thấp bé không tới một mét năm, mặc một bộ đồ trắng, trên đầu mang theo một cái mũ trắng. Vẻ ngoài của ông ta già nua, nhưng ánh mắt lại kiên định và quyết đoán.

“Lão già, ông là ai?”

Bọn Lục Khánh Nam đương nhiên không vui. Lão già này ngậm máu phun người, tự dưng chỉ trích bọn họ là kẻ lừa đảo và phản đồ, không biết đang mưu đồ chuyện xấu gì.

“Chúng tôi căn bản không biết ông, ông không nên ở đây nói hươu nói vượn.”

Lão già mặc đồ trắng lại không thèm nhìn bọn họ, ngẩng đầu lên nhìn thần rắn to lớn, vẻ mặt thành kính chắp tay trước ngực, chậm rãi nói: “Thưa Rắn Thần Naga đáng kính, đám người này đã phá hủy sự cân bằng của hòn đảo. Chính bọn chúng đã di chuyển cơ quan đá, gây ra thiên tai. Bây giờ bọn chúng lại vọng tưởng, muốn lừa gạt ngài, cướp quyền trượng đi”

Giọng nói của lão già khàn khàn bình tĩnh, nhưng lại vang rền.

Đột nhiên bị chỉ trích như vậy, bọn Ngụy Bắc vô cùng tức giận, lập tức móc ra vũ khí mang theo trong người, chĩa họng súng về phía lão già, nghiến răng nghiến lợi: “Nói thêm câu nữa, tôi sẽ bắn chết ông”

“Thưa Rắn Thần Naga, chúng ta đã giao dịch. Bây giờ tôi muốn xin ngài… Hãy cho đám người này chết không có chỗ chôn.”

Ông lão mặc áo trắng nói giọng hòa nhã, nhưng lời nói lại vô cùng ác độc.

Quách Cao Minh tỏ vẻ kinh hãi, kêu lên: “Rafaell” Theo bản năng nhìn về phía Rafael, anh ta nhất định sẽ biết lai lịch của lão già này.

Nhưng thân thế to lớn của Thần rắn đã vặn vẹo. Toàn bộ động Thủy Liêm rung lên ầm ầm, vô số đá vụn ào ào nện xuống. Bọn Ngụy Bắc vội vàng trốn tránh, liên tục sợ hãi kêu lên “Nhanh, nhanh chạy về phía cửa ra”

Thần rắn vung vẩy thân thể vọt tới vách núi, lại có thêm vô số đá vụn nện xuống. Răn Thần Naga hung ác, há cái miệng rắn to như bồn máu, đuổi theo bọn họ muốn nuốt bọn họ.

Nhất thời, vô số tiếng súng nổi lên bốn phía.

Mọi người bên trong động Thủy Liêm đánh nhau rối loạn, bọn Quách Cao Minh đã rơi xuống thế hạ phong chỉ có thể trốn tránh nhằm bảo toàn tính mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play