*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám người Rafael chớp thời cơ chạy ngay tới bờ hồ, tránh không bị vạ lây. Cùng lúc họ cũng phát hiện ra rằng đám thú hoang kia không muốn đến gần hồ, cũng không thấy có con vật nào uống nước trong hồ.

Cảnh tượng cả bầy thú hoang dã cản xé lẫn nhau thực sự ngoạn mục, nếu như có vài con bị chết, họ còn có thể làm ngư ông đắc lợi đem về nướng ăn.

Nhưng không được bao lâu, con Hổ trăng đã nhảy vọt vào giữa bầy mãnh thú, Hổ trắng gầm lên một tiếng oai phong lãm liệt, tiếng rống rung chuyển đất trời.

Bầy thú dần dần dừng cuộc ẩu đả, con Hổ trắng là vua của chốn này.

Cầm cự với bầy thú hoang hơn nửa ngày, sắc trời đã tối dần, bây thú cũng bắt đầu bình tĩnh lại, rút dần khỏi hồ nước, trờ về khu rừng rậm.

Khi bầy thú hoang đã bỏ đi hết, đám kền kền trên bầu trời cũng sải cánh bay xa, chỉ còn lại con Hổ trắng, Hổ trằng vẫn ngồi đó canh giữ, nó ngồi thẳng lưng bất động như một pho tượng, đôi mắt xanh lục nhìn chăm chẳm về phía hồ nước, dường như nó cảm nhận được đăng đó có người.

“… Sao vẫn ngồi đấy canh nhỉ” Ngụy Bắc kinh hãi nghĩ thầm.

Kiều Bích Ngọc lại để mắt chú ý đến một chỉ tiết khác, cô quay lại kéo Rafael: “Móng của Bá Tước có độc, sao con Hổ trắng này vẫn khỏe thế?”

Ngay phía trước họ, dưới tán cây đại thụ, con lợn rừng đáng thương bị Bá Tước cào mấy phát đã nằm chết ở đó.

“Nó có nhiệm vụ canh giữ hồ nước này”

Tộc trưởng của bộ tộc người hoang dã bất ngờ đi đến bờ hồ, tay không vục nước hồ lên, rửa sạch lớp kem bôi trên người.

Tộc trưởng rất ghét mùi của thứ kem này.

Giọng của Tộc trưởng già khàn khàn, thì thào, ngoài Rafael, Kiều Bích Ngọc và Tang Ba ra, đám người Quách Cao Minh không hiểu những lời đó có nghĩa gì.

Nhưng thấy Tộc trưởng có hành động tìm đến cái chết như vậy, không khỏi lấy làm kinh ngạc: “Bà ấy làm gì thế, chán sống à?”

Vừa rồi nếu như không có loại kem này thì họ đã bị bầy thú hoang kia làm thịt từ lâu rồi.

*. Chỉ không đụng chạm vào thứ ở giữa hồ, đám thú hoang sẽ không bị gọi tới”

Kiều Bích Ngọc suy đoán và nói: “Con Hổ trắng này sẽ không tấn công người bừa bãi”

Mọi người nhìn bà tộc trưởng già đã rửa hết lớp kem trên người, con Hổ trắng như có linh tính, nó nhìn về phía bà ấy, vô cùng bình tĩnh, không hề về tới gào rống, như thế đã biết từ trước.

Bá Tước nhảy ùm xuống hồ, khứu giác của loài mèo đặc biệt nhạy cảm, giờ bộ lông mèo bết dính thứ mùi quái lạ, đều do Kiều Bích Ngọc tặng cho, nó cảm thấy khó chịu vô cùng.

Con Hổ trằng tính tình trẻ con, khi Bá Tước nhảy xuống hồ, con Hổ nhìn thấy một bóng đen tròn tròn thì lập tức bổ nhào tới, ngoác miệng định cần nó.

Bá Tước không hề sợ sệt, nó giơ móng vuốt cào lên mũi con Hổ.

“Sao tay anh lại bị thương thế?” Kiều Bích Ngọc nhìn vết bỏng trên tay Quách Cao Minh liền hỏi Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc cũng thắc mắc, Rafael nói xen vào: “Cây quyền trượng giữa hồ à?”

Quách Cao Minh gật đầu: “Phải”

Rafael chợt nổi hứng thú: “Là cây quyền trượng của hòn đảo thứ ba?”

“Nhìn độ dài chắc có lẽ hai cây quyên trượng đã mất tích trước đó”

Mất đi rồi lại tìm được về.

Nhưng còn cây quyền trượng của hòn đảothứ ba đâu? Họ đã chịu nhiều khổ sở như thế mà vẫn không tìm ra được manh mối.

“Cây quyền trượng trong hồ, đành phải để cô ấy xuống..”

“Không được!” Quách Cao Minh tức thì từ chối Rafael nhìn vết bỏng nặng trên tay anh, chế giễu: “Quách Cao Minh, không ngờ anh cũng có lúc ngu ngốc như thế, sức nóng của cây quyền trượng còn ghê gớm hơn nham thạch núi lửa đang phun trào, anh không chạm vào được đâu. Ngoài người mang dòng máu của dòng họ Strozzi, không một ai có thể chạm được vào”

Kiều Bích Ngọc có không bảng lòng cách mấy cũng buộc phải xuống hồ.

Quách Cao Minh làm chuyện ngốc nghếch, phải chăng anh đã biết được kết quả sau khi ngoi lên khỏi mặt nước, cho nên mới dùng tay trái để thử.

Ngu ngốc.

Họ đứng một chỗ bàn bạc, cố tình dụ cho Kiều Bích Ngọc và Tang Ba ra một chỗ khác, nhưng đứng từ xa nhìn Quách Cao Minh và Rafael tranh cãi, Kiều Bích Ngọc không ngốc, cô đưa mắt nhìn ra giữa hồ.

“Đừng lãng phí thời gian nữa, tôi sẽ xuống.

Cô đi về phía họ, nhìn vào mắt Quách Cao.

Minh, nói: “Chúng ta không còn đường lui nữa” Buộc lòng tiến lên phía trước.

Nếu như vẫn còn lựa chọn khác, Quách Cao Minh thà rằng tiếp tục lãng phí thời gian.

Cánh đàn ông con trai sức dài vai rộng lại đế một người phụ nữ cáng đáng việc nguy hiểm, đám Ngụy Bắc thấy hơi áy náy.

*… Cô xuống đáy hồ lấy quyền trượng lên, nhân tiện quan sát xem dưới đáy hồ có gì bất thường không”

Rafael căn dặn cô bằng giọng ra lệnh.

“Mặt trời sắp xuống núi rồi, ngày mai hãy đi”

“Đúng đấy, lát nữa đụng vào cây quyên trượng, bọn thú hoang lại xông tới thì có khổ không”

Kiểu Bích Ngọc đứng bên hồ do dự, Rafael trơ tráo tung chân đạp vào mông cô, Kiều Bí Ngọc hoảng hốt la lên thất thanh, cả người ngã nhào xuống hồ nước.

Quách Cao Minh giận đùng đùng túm cổ áo Rafael, tay phải vung nằm đấm.

Rafael bị đấm một cú cũng cảm thấy xứng đáng: “.. Cô em nhanh tay lên cho tôi nhời”

Anh ta còn nghiêm giọng thúc giục.

Quách Cao Minh cũng chẳng thể đánh chết Rafael được, chỉ đành nghiến răng tức giận với loại mặt dày này.

“Kiều Bích Ngọc, cẩn thận đấy!” Anh chỉ có thế hô lớn.

Trời đã tối dần, cả hồ nước cũng chìm vào bóng đêm mờ mịt như hang động thăm thảm, còn cây quyền trượng thẳng đứng giữa lòng hồ vẫn tỏa ánh sáng màu vàng chói lọi Khoảnh khắc Kiều Bích Ngọc ngã xuống nước, con Hổ trắng như phát điên, đứng gầm rống bên bờ hồ.



Á… Cô nghiến răng liều mình một lần cuối, đáy hồ bắt đầu rung chuyển khẽ, cây quyền trượng cũng từ từ nhúc nhích.

Trên bờ, Quách Cao Minh còn căng thắng hơn lúc tự mình lặn xuống: “Đừng cố quá, lên *** Đúng lúc lời của Quách Cao Minh vừa dứt, âm thanh của muông thú chạy loạn làm mặt đất rung lên bần bật quen thuộc lại một lần nữa phát ra từ xa xa phía khu rừng rậm.

Mặt hồ nước cũng lăn tăn gợn từng đợt sóng.

Bọt nước sùng sục nổi lên, như một nồi nước đun sôi.

Mọi người đều sợ hãi, ngay đến Rafael cũng phải hét lớn: ‘Lên đây đi!”

Nhưng không hề thấy bóng dáng Kiều Bích Ngọc giữa lòng hồ, cây quyền trượng sáng lấp lánh cũng biến mất tăm.

Vào lúc này, tiếng ào ào thác đổ chợt vang lên rõ mồn một bên tai họ, giống như ảo giác, nhưng lại rất thật.

Quách Cao Minh mặc kệ tất cả, anh quang người nhảy xuống hồ nước tức tốc bơi ra giữa hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play